0 chữ
Chương 32
Chương 32: Tài phiệt
“Đúng là hơi giống, nhưng không phải của mình.”
“Hay là để tạm chỗ cậu trước đi, lát nữa đưa cho cô chủ nhiệm nhận lại sau. Chỗ tớ ngồi xa bục giảng quá. Hết cách rồi, dù có chăm học cỡ nào cũng không thể giỏi như Tô học thần được.”
Tô Miên Miên bị dọa sợ, vội vàng xua tay: “Tớ không phải học thần đâu. Cứ để vở chỗ tớ trước đi, đến lúc họp lớp tớ sẽ đưa cho cô giáo.”
“Được, Tô học thần.”
Lý Hạo cười rạng rỡ như nắng sớm, tuy có hơi tròn trịa nhưng là người được yêu quý nhất lớp.
Tô Miên Miên tiện tay đặt quyển sổ vào góc bàn.
Nỗi sợ vừa dâng lên liên quan đến Tạ Dữ Hoài tạm thời tan biến.
Cô không còn gì cả, ngoài bà. Cùng lắm thì liều mạng với hắn.
*
Tiết thứ hai buổi sáng vừa hết là đến giờ ra chơi dài.
Giờ nghỉ kéo dài đến tận nửa tiếng.
Tô Miên Miên vẫn vùi đầu làm bài, đang viết thì tóc đột ngột bị túm lấy.
Một lực mạnh buộc cô ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt nâu hổ phách của Kim Hải Anh.
Hứa Tú Thanh giật mình hoảng hốt, đôi tay nhỏ run rẩy không ngừng: “Kim… Kim Hải Anh, cậu… cậu làm gì vậy?”
“Mày bị nói lắp à, Hứa Tú Thanh? Không biết nói thì ngậm mồm vào. Ai muốn nghe mày lải nhải cả ngày chứ.”
Phác Bảo Trân lườm một cái, túm lấy cổ tay Tô Miên Miên kéo cô ra khỏi bàn. Lực kéo quá mạnh khiến đầu cô đập vào mép bàn, một vết máu lập tức bật ra.
Cả lớp như không có gì xảy ra, ai nấy đều cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Trước kia còn có thể có người hùa theo trêu chọc, nhưng bây giờ thì không… Tô Miên Miên suýt chút nữa khiến Tạ Dữ Hoài ăn khổ. Bọn họ còn muốn giữ cái mạng an toàn để kế thừa gia sản.
Hứa Tú Thanh sợ đến nỗi gần như co người lại.
Dù đã chứng kiến nhiều lần cảnh Tô Miên Miên bị bắt nạt, cô ấy vẫn không thể quen với việc đó.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái sắp ngất vì đau đớn kia, cô ấy vẫn dũng cảm run rẩy đứng dậy, nhỏ giọng phản kháng: “Nếu các cậu còn như vậy nữa… tớ… tớ sẽ đi mách thầy đó.”
“Cứ việc. Ai thèm quan tâm?”
Hàn Gia Hi cười lớn, đầy trịch thượng: “Tô Miên Miên, mày tiêu rồi. Tạ Dữ Hoài chắc chắn sẽ gϊếŧ mày.”
Hứa Tú Thanh không chịu nổi nữa, chạy thẳng ra khỏi lớp học.
Tô Miên Miên vừa hoàn hồn lại từ cơn đau, định chạy theo ngăn Hứa Tú Thanh thì bóng dáng cô ấy đã biến mất. Cô ngồi bệt dưới đất, không đáp lại bất kỳ ai.
“Ê, đồ ăn trộm, nghèo đến mức ngay cả vở bài tập cũng không mua nổi hả?”
Kim Hải Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, trong mắt đầy vẻ giễu cợt.
Tô Miên Miên sửng sốt, không hiểu gì.
Phác Bảo Trân cầm quyển vở màu hồng trên bàn cô, vung vẩy trước mặt: “Nè, đây là quyển vở chị Kim mới mua ở ven đường hôm qua, ba đồng một quyển. Có ba đồng thôi mà cũng tham à? Tô Miên Miên, mày đúng là nghèo rớt mồng tơi ha.”
“Không, không phải Tô học thần ăn trộm! Quyển vở này là mình nhặt được, nhờ bạn ấy đưa cho giáo viên.”
Trong khoảnh khắc yên lặng, Lý Hạo bước ra. Ánh mắt cậu ta đầy sợ hãi, đôi chân run rẩy đến mức khó giữ vững.
Trong lớp này, cha của Kim Hải Anh có địa vị cao nhất.
Ở đất nước này, tài phiệt nắm mọi quyền lực.
Tập đoàn Tứ Tinh đứng đầu cả nước, và cha của Kim Hải Anh chính là giám đốc chi nhánh Tứ Tinh tại thành phố Incheon.
Mỗi một người ở đất nước này cũng khó thoát khỏi Tứ Tinh.
Điện thoại, máy tính, nhà cửa, xe hơi...
Người ta ghét cay ghét đắng tập đoàn này, nhưng vẫn phải phục vụ, suốt đời làm công.
“Hay là để tạm chỗ cậu trước đi, lát nữa đưa cho cô chủ nhiệm nhận lại sau. Chỗ tớ ngồi xa bục giảng quá. Hết cách rồi, dù có chăm học cỡ nào cũng không thể giỏi như Tô học thần được.”
Tô Miên Miên bị dọa sợ, vội vàng xua tay: “Tớ không phải học thần đâu. Cứ để vở chỗ tớ trước đi, đến lúc họp lớp tớ sẽ đưa cho cô giáo.”
“Được, Tô học thần.”
Lý Hạo cười rạng rỡ như nắng sớm, tuy có hơi tròn trịa nhưng là người được yêu quý nhất lớp.
Tô Miên Miên tiện tay đặt quyển sổ vào góc bàn.
Nỗi sợ vừa dâng lên liên quan đến Tạ Dữ Hoài tạm thời tan biến.
Cô không còn gì cả, ngoài bà. Cùng lắm thì liều mạng với hắn.
*
Tiết thứ hai buổi sáng vừa hết là đến giờ ra chơi dài.
Giờ nghỉ kéo dài đến tận nửa tiếng.
Một lực mạnh buộc cô ngẩng đầu, đập vào mắt là đôi mắt nâu hổ phách của Kim Hải Anh.
Hứa Tú Thanh giật mình hoảng hốt, đôi tay nhỏ run rẩy không ngừng: “Kim… Kim Hải Anh, cậu… cậu làm gì vậy?”
“Mày bị nói lắp à, Hứa Tú Thanh? Không biết nói thì ngậm mồm vào. Ai muốn nghe mày lải nhải cả ngày chứ.”
Phác Bảo Trân lườm một cái, túm lấy cổ tay Tô Miên Miên kéo cô ra khỏi bàn. Lực kéo quá mạnh khiến đầu cô đập vào mép bàn, một vết máu lập tức bật ra.
Cả lớp như không có gì xảy ra, ai nấy đều cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Trước kia còn có thể có người hùa theo trêu chọc, nhưng bây giờ thì không… Tô Miên Miên suýt chút nữa khiến Tạ Dữ Hoài ăn khổ. Bọn họ còn muốn giữ cái mạng an toàn để kế thừa gia sản.
Dù đã chứng kiến nhiều lần cảnh Tô Miên Miên bị bắt nạt, cô ấy vẫn không thể quen với việc đó.
Nhưng khi nhìn thấy cô gái sắp ngất vì đau đớn kia, cô ấy vẫn dũng cảm run rẩy đứng dậy, nhỏ giọng phản kháng: “Nếu các cậu còn như vậy nữa… tớ… tớ sẽ đi mách thầy đó.”
“Cứ việc. Ai thèm quan tâm?”
Hàn Gia Hi cười lớn, đầy trịch thượng: “Tô Miên Miên, mày tiêu rồi. Tạ Dữ Hoài chắc chắn sẽ gϊếŧ mày.”
Hứa Tú Thanh không chịu nổi nữa, chạy thẳng ra khỏi lớp học.
Tô Miên Miên vừa hoàn hồn lại từ cơn đau, định chạy theo ngăn Hứa Tú Thanh thì bóng dáng cô ấy đã biến mất. Cô ngồi bệt dưới đất, không đáp lại bất kỳ ai.
“Ê, đồ ăn trộm, nghèo đến mức ngay cả vở bài tập cũng không mua nổi hả?”
Tô Miên Miên sửng sốt, không hiểu gì.
Phác Bảo Trân cầm quyển vở màu hồng trên bàn cô, vung vẩy trước mặt: “Nè, đây là quyển vở chị Kim mới mua ở ven đường hôm qua, ba đồng một quyển. Có ba đồng thôi mà cũng tham à? Tô Miên Miên, mày đúng là nghèo rớt mồng tơi ha.”
“Không, không phải Tô học thần ăn trộm! Quyển vở này là mình nhặt được, nhờ bạn ấy đưa cho giáo viên.”
Trong khoảnh khắc yên lặng, Lý Hạo bước ra. Ánh mắt cậu ta đầy sợ hãi, đôi chân run rẩy đến mức khó giữ vững.
Trong lớp này, cha của Kim Hải Anh có địa vị cao nhất.
Ở đất nước này, tài phiệt nắm mọi quyền lực.
Tập đoàn Tứ Tinh đứng đầu cả nước, và cha của Kim Hải Anh chính là giám đốc chi nhánh Tứ Tinh tại thành phố Incheon.
Mỗi một người ở đất nước này cũng khó thoát khỏi Tứ Tinh.
Điện thoại, máy tính, nhà cửa, xe hơi...
Người ta ghét cay ghét đắng tập đoàn này, nhưng vẫn phải phục vụ, suốt đời làm công.
19
0
3 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (1)

-
Phàm Nhân
janniu1 tuần trước | Chương 0ơ sao 23/4 vx chx ra chương mới v shop mk hóng quá ạ