TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34: Cho mượn đồ

“Cô, theo tôi.”

Dù “nam chính” trong màn kịch đã sớm rời khỏi hiện trường, nhưng những người xem trọn vẹn tiết mục vừa rồi làm sao nỡ bỏ đi.

Không thấy Ngải Thụy Á vừa buông lời rồi sao, cô ta muốn thay Thành Dã Sâm dạy dỗ học sinh đặc cách không biết trời cao đất dày này.

Chỉ còn chờ cái “kết run rẩy” sau cùng nữa thôi, đương nhiên chẳng ai muốn bỏ lỡ.

Dù sao thì cũng còn hơn nửa tiếng mới đến tiết học đầu tiên buổi chiều, lát nữa chạy nhanh một chút về tòa nhà giảng dạy vẫn kịp.

Mà lớp 1A năm nhất của Nha Ẩn và Nguyễn Trừng, tiết đầu buổi chiều vốn dĩ cũng là môn cưỡi ngựa.

Thế nên hai người cùng mọi người nhập vào dòng người đang hướng về phía trường ngựa của khu trung học phổ thông.

“Đi đi đi, mau theo cho kịp!”

Nguyễn Trừng sốt ruột bước vội lên trước, vừa đi vừa quay lại ngoắc Nha Ẩn: “Cậu nói xem, rốt cuộc ai sẽ thắng?”

Nha Ẩn: “…”

“Không ai từng nói với cậu là cậu có máu cờ bạc à?”

“Không nha, tớ chỉ là giả định hai khả năng thôi, có cược thật cái gì đâu.”

Nha Ẩn nhướng mày: “Vậy cậu nghĩ ai thắng?”

Nguyễn Trừng không cần suy nghĩ đáp ngay: “Tất nhiên là Ngải Thụy Á rồi, từ nhỏ nhà cô ta đã mời huấn luyện viên cưỡi ngựa chuyên nghiệp dạy kèm.”

“Còn cái cô học sinh đặc cách kia chỉ là dân tay ngang thôi.”

Nha Ẩn khẽ ngáp một cái: “Ồ.”

“Mình cược học sinh đặc cách tay ngang đó sẽ thắng.”



Học viện Solan quả không hổ danh là ngôi trường mang đậm khí chất quý tộc nhất toàn khu trung tâm thủ đô Solan.

Toàn bộ khu trường đua ngựa chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, ngoài các khu chướng ngại vật chuyên dùng cho luyện tập kỹ năng cưỡi ngựa, chỉ riêng đường đua vòng tròn cũng đã có ba tuyến.

Lần lượt là đường đua cỏ ngoài cùng, đường đua cát ở giữa, và làn đường cứu hộ nằm trong cùng.

Chỉ một lúc sau, Ngải Thụy Á đã thay xong một bộ đồ cưỡi ngựa đơn giản mà gọn gàng mạnh mẽ.

Dắt bên mình là một con bạch mã cao lớn dáng vóc uy phong.

Mà đi ngay phía sau cô ta, Tùy Xuân Sinh cũng đang dắt một con ngựa nâu vóc dáng không hề nhỏ.

Thế nhưng, lúc này cô ấy mới sực nhớ ra mình vẫn đang mặc đồng phục mùa xuân của học viện Solan.

Ở trường đua bên này cũng không có phòng thay đồ dành riêng cho cô ấy.

“Có thể cho tôi quay về một chuyến không? Đồ thể thao của tôi để trong tủ đồ.”

Tùy Xuân Sinh biết rõ bộ đồng phục học viện cô ấy đang mặc không thích hợp để cưỡi ngựa, dù bên trong cô ấy đã mặc thêm quần bảo hộ dưới váy.

Một khi ngựa phi nhanh, dù không bị lộ liễu, thì đôi chân cô ấy cũng sẽ bị chà xát rất đau.

Ngải Thụy Á đương nhiên không đồng ý, cô ta chỉ hận không thể lập tức lên ngựa, để thiếu gia Dã Sâm có thể nhìn thấy phong thái cưỡi ngựa của mình.

Dù hắn không đến tận nơi, nhưng chuyện đã ồn ào tới mức này nghĩ thôi cũng biết trên FO hay diễn đàn học viện chắc chắn sẽ đầy ảnh của cô ta.

“Sao lúc nãy không nói sớm? Một đầu nam một đầu bắc, đợi cô quay lại chắc đến giờ lên lớp rồi, chờ không kịp đâu.”

Dừng lại một chút, trên mặt cô ta hiện lên nụ cười khinh bỉ: “Hay là cô sợ rồi?”

“Cho nên mới cố ý viện lý do để kéo dài thời gian?”

Lời vừa dứt, đám “khán giả ăn dưa” xung quanh vốn đã hóng chuyện đến cao trào lập tức nhao nhao phụ họa.

“Đúng đó, sắp vào học rồi, còn thi thố gì nữa, tôi còn phải quay lại lớp đây này.”

“Chậc, dù sao cũng sẽ thua, còn bày đặt vòng vo gì nữa?”

“Cô nghĩ cho kỹ đi, bây giờ mà bỏ chạy có khác gì lừa gạt thiếu gia Dã Sâm? Còn tội thêm một bậc!”

“…”

Nguyễn Trừng nghe mà nhăn tít cả mày, nhưng chẳng mấy chốc, mắt cô nàng đảo một vòng, lập tức nghĩ ra cách: “Cô có thể mặc đồ của tôi.”

Giữa những tiếng thúc giục đầy ác ý đó, Tùy Xuân Sinh hiếm hoi bắt được một giọng nói có thiện ý.

Cô ấy quay đầu theo tiếng, nhìn thấy một cô gái có đôi mắt tròn lấp lánh như trái nho đang vẫy tay với mình.

3

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.