0 chữ
Chương 25
Chương 25: Mối quan hệ yêu – hận – tình – thù
Nhưng vì môn cưỡi ngựa là kỹ năng bắt buộc mà tầng lớp thượng lưu nào cũng phải học, không cần phải giỏi đến mức cưỡi ngựa như gió, nhưng ít nhất cũng phải có thể biểu diễn cho người ta xem.
Để tránh bị giới quý tộc cười chê, Nguyễn Trừng đành tự ép mình vượt qua nỗi sợ, gồng mình lên đi học.
“Haiz, giá mà tớ là ED thì tốt…”
“Giờ chắc đang được nằm trong phòng nghỉ riêng mà ngủ một giấc đã đời, dưỡng đủ tinh thần rồi!”
Nguyễn Trừng bĩu môi, toàn bộ tế bào trên người cô ấy như đang đồng thanh kháng nghị tiết học cưỡi ngựa chiều nay.
“Cậu đừng nói nữa, vừa nghĩ đến việc phải cưỡi ngựa là bắp chân tớ đã bắt đầu co giật rồi.”
“Có lẽ thử cưỡi giống ngựa nhỏ con hơn xem sao?” Nha Ẩn chân thành đề nghị: “Dù sao tụi mình mới chỉ là học sinh năm nhất thôi.”
“Giờ cũng mới qua một tháng khai giảng, chắc không phải ai cũng cưỡi giỏi đâu, sẽ không có ai cười cậu đâu mà.”
“Cậu nói cũng có lý… nhưng mà… ở vương quốc Oske mình không sản xuất giống ngựa lùn đâu.”
“Hôm nay tớ sẽ hỏi chú Vương trong nhà, tốt nhất là kiếm cho tớ một con từ nơi khác mang về luôn.”
Nói đến đây, gương mặt bánh bao của Nguyễn Trừng lại nhăn nhó: “Chỉ sợ ba tớ không cho, ông ấy suốt ngày bảo không được nuông chiều con cái này nọ, chán chết đi được.”
Nha Ẩn không định đưa ra bất kỳ đánh giá nào về chuyện gia đình của đối phương. Đừng thấy Nguyễn Trừng tỏ ra thân thiết, nói chuyện với cô như thể bạn thân lâu năm, nhưng thực tế, từ lúc quen đến giờ cũng chỉ mới nửa ngày mà thôi.
Khi giao tiếp, điều tối kỵ nhất chính là quen sơ mà nói chuyện quá sâu.
Cô chỉ mỉm cười, khéo léo chuyển chủ đề: “Hôm nay là ngày đầu tiên mình báo danh, cũng chưa biết ngựa mà nhà mình chuẩn bị có ra gì không.”
“À, mà mấy học sinh đặc cách có học môn này không?”
“Không đâu.”
Nguyễn Trừng nhún vai một cách bất lực: “Cậu biết mà, thật ra mình không hề coi thường mấy học sinh đặc cách đâu.”
“Thật ra trong số họ có mấy người đầu óc rất nhanh nhạy, thành tích cực kỳ cao.”
Nói đến đây, cô ấy khựng lại một chút rồi tiếp lời: “Nhưng môn cưỡi ngựa đối với họ thì chi phí quá lớn. Đừng nói đến ngựa, ngay cả một bộ đồ cưỡi ngựa tử tế chắc họ cũng không đủ tiền mua.”
“Ép họ phải học cùng chúng ta tất cả các môn, chẳng phải là cố tình làm nhục người ta sao?”
Nha Ẩn nghe vậy cũng thấy có lý.
Nhưng cô lại nhớ mang máng rằng trong cuốn sách cô từng “thấy” qua, hình như có cảnh nữ chính cưỡi ngựa?
Cô đích thực nhớ được một vài tình tiết quan trọng và các bước ngoặt trong câu chuyện, nhưng những chi tiết nhỏ dẫn đến chúng thì không rõ ràng lắm.
Giống như, cô biết cô em gái ngoài giá thú trong nhà Ngư Thập Nguyệt trong truyện là nữ phụ độc ác, cuối cùng được ai đó bí ẩn cứu giúp, không chết.
Nhưng cô lại không biết đối phương rốt cuộc dựa vào cái gì để thoát khỏi sự trừng phạt của ba nam chính.
Về bản chất, Nha Ẩn không hoàn toàn tin tưởng vào nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia.
Dù sao thì trong truyện ấy gần như không nhắc đến cô, chỉ là một “pháo hôi” mờ nhạt bị bỏ quên.
Phần lớn nội dung đều xoay quanh nữ chính Tùy Xuân Sinh và mối quan hệ yêu – hận – tình – thù giữa cô với ba nam chính.
Chỉ riêng việc Nha Ẩn muốn giữ vững thân phận vị hôn thê của Cung Trạch Trì, so với kiếp trước và nội dung truyện gốc đã là một biến số cực lớn.
Nếu cô có thể thực hiện được điều đó, thì nó chứng minh rằng cốt truyện hoàn toàn có thể bị thay đổi theo sự dịch chuyển trong quỹ đạo sống của các nhân vật chính.
Và một khi cô đã tồn tại trong thế giới này, thì đối với cô, nơi đây chính là hiện thực.
Những con người sống ở đây không phải NPC, mà là những sinh mệnh chân thực mang tên “người”.
Cô nhất định phải viết lại kết cục chết yểu của chính mình.
“Cậu nói đúng đấy.”
Để tránh bị giới quý tộc cười chê, Nguyễn Trừng đành tự ép mình vượt qua nỗi sợ, gồng mình lên đi học.
“Haiz, giá mà tớ là ED thì tốt…”
“Giờ chắc đang được nằm trong phòng nghỉ riêng mà ngủ một giấc đã đời, dưỡng đủ tinh thần rồi!”
Nguyễn Trừng bĩu môi, toàn bộ tế bào trên người cô ấy như đang đồng thanh kháng nghị tiết học cưỡi ngựa chiều nay.
“Cậu đừng nói nữa, vừa nghĩ đến việc phải cưỡi ngựa là bắp chân tớ đã bắt đầu co giật rồi.”
“Có lẽ thử cưỡi giống ngựa nhỏ con hơn xem sao?” Nha Ẩn chân thành đề nghị: “Dù sao tụi mình mới chỉ là học sinh năm nhất thôi.”
“Cậu nói cũng có lý… nhưng mà… ở vương quốc Oske mình không sản xuất giống ngựa lùn đâu.”
“Hôm nay tớ sẽ hỏi chú Vương trong nhà, tốt nhất là kiếm cho tớ một con từ nơi khác mang về luôn.”
Nói đến đây, gương mặt bánh bao của Nguyễn Trừng lại nhăn nhó: “Chỉ sợ ba tớ không cho, ông ấy suốt ngày bảo không được nuông chiều con cái này nọ, chán chết đi được.”
Nha Ẩn không định đưa ra bất kỳ đánh giá nào về chuyện gia đình của đối phương. Đừng thấy Nguyễn Trừng tỏ ra thân thiết, nói chuyện với cô như thể bạn thân lâu năm, nhưng thực tế, từ lúc quen đến giờ cũng chỉ mới nửa ngày mà thôi.
Khi giao tiếp, điều tối kỵ nhất chính là quen sơ mà nói chuyện quá sâu.
“À, mà mấy học sinh đặc cách có học môn này không?”
“Không đâu.”
Nguyễn Trừng nhún vai một cách bất lực: “Cậu biết mà, thật ra mình không hề coi thường mấy học sinh đặc cách đâu.”
“Thật ra trong số họ có mấy người đầu óc rất nhanh nhạy, thành tích cực kỳ cao.”
Nói đến đây, cô ấy khựng lại một chút rồi tiếp lời: “Nhưng môn cưỡi ngựa đối với họ thì chi phí quá lớn. Đừng nói đến ngựa, ngay cả một bộ đồ cưỡi ngựa tử tế chắc họ cũng không đủ tiền mua.”
“Ép họ phải học cùng chúng ta tất cả các môn, chẳng phải là cố tình làm nhục người ta sao?”
Nha Ẩn nghe vậy cũng thấy có lý.
Nhưng cô lại nhớ mang máng rằng trong cuốn sách cô từng “thấy” qua, hình như có cảnh nữ chính cưỡi ngựa?
Giống như, cô biết cô em gái ngoài giá thú trong nhà Ngư Thập Nguyệt trong truyện là nữ phụ độc ác, cuối cùng được ai đó bí ẩn cứu giúp, không chết.
Nhưng cô lại không biết đối phương rốt cuộc dựa vào cái gì để thoát khỏi sự trừng phạt của ba nam chính.
Về bản chất, Nha Ẩn không hoàn toàn tin tưởng vào nguyên tác của cuốn tiểu thuyết kia.
Dù sao thì trong truyện ấy gần như không nhắc đến cô, chỉ là một “pháo hôi” mờ nhạt bị bỏ quên.
Phần lớn nội dung đều xoay quanh nữ chính Tùy Xuân Sinh và mối quan hệ yêu – hận – tình – thù giữa cô với ba nam chính.
Chỉ riêng việc Nha Ẩn muốn giữ vững thân phận vị hôn thê của Cung Trạch Trì, so với kiếp trước và nội dung truyện gốc đã là một biến số cực lớn.
Nếu cô có thể thực hiện được điều đó, thì nó chứng minh rằng cốt truyện hoàn toàn có thể bị thay đổi theo sự dịch chuyển trong quỹ đạo sống của các nhân vật chính.
Và một khi cô đã tồn tại trong thế giới này, thì đối với cô, nơi đây chính là hiện thực.
Những con người sống ở đây không phải NPC, mà là những sinh mệnh chân thực mang tên “người”.
Cô nhất định phải viết lại kết cục chết yểu của chính mình.
“Cậu nói đúng đấy.”
6
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
