TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 27
Chương 27

Tiền quả thật đã được chuyển vào tài khoản nước ngoài ngay lập tức.

Chỉ một hai tiếng sau, Hướng Phong đã gọi lại, tôi không nghe máy.

Hướng Phong lại nhắn tin: [Phương Ly, mai anh bay về, em cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng với em.]

Cách dùng từ của anh ta rất thận trọng, chắc là biết tôi đang rất tức giận.

Nhưng không hỏi tiền ở đâu ra.

Có lẽ là biết bản thân vừa được cứu, lúc này không có tư cách hỏi những điều này.

Tôi không muốn đợi anh ta về, cũng không đợi được.

Lương Minh Húc lấy thông tin cá nhân của tôi, mua vé máy bay cho tôi. Chúng tôi sẽ gặp nhau ở sân bay quốc tế, cần phải quá cảnh nhiều lần mới đến được Ushuaia. Tôi không có visa, không có hành lý chuẩn bị đầy đủ, không biết Lương Minh Húc định làm thế nào, dù sao anh ấy cũng bảo tôi không cần lo lắng.

Hôm trước còn đang làm bánh bao trong bếp ở thị trấn nhỏ, hôm sau đã chuẩn bị đi du thuyền hạng sang đến Nam Cực, tôi thấy chuyện này thật điên rồ.

Lương Minh Húc đồng ý cho vay tiền, nhưng điều kiện đưa ra lại mang một cảm giác kỳ lạ, khó hiểu. Phương Ly không yêu cầu Lương Minh Húc phải cho vay tiền, lại càng không yêu cầu anh phải đồng cảm với mình, cậu đã vô cùng biết ơn rồi. Thế nhưng, trong chuyện này, thái độ của Lương Minh Húc lại khắt khe, lạnh lùng, hoàn toàn khác với Lương Minh Húc trong ấn tượng của Phương Ly sau khi gặp lại.

Phương Ly nói, cậu không thể bỏ mặc dì Tần ở bệnh viện, hỏi Lương Minh Húc có thể cho thêm vài ngày không.

"Hành trình đều được đặt trước, tàu không đợi người." Lương Minh Húc lạnh lùng hỏi, "Cậu không phải bác sĩ, cũng không phải điều dưỡng chuyên nghiệp, xin hỏi cậu ở lại bệnh viện có tác dụng gì?"

Phương Ly nghẹn lời, nói: "Có người bầu bạn, ít nhất bệnh nhân sẽ không cảm thấy cô đơn, có thể hỗ trợ tinh thần phần nào."

"Cần tôi nhắc cậu không?" Lương Minh Húc nói, "Bà ấy đang hôn mê."

Phương Ly: "Chính vì hôn mê, tình huống nguy hiểm, cho nên mới..."

Lương Minh Húc: "Tôi sẽ tìm hộ lý cho bà, nếu cậu thật sự lo lắng."

Phương Ly: "..."

Lương Minh Húc nói: "Tôi nhớ cậu luôn là người giữ chữ tín."

Một trăm năm mươi vạn, không phải số tiền nhỏ.

Phương Ly tự hỏi, nếu đổi lại là mình cũng chưa chắc làm được, nên không có ý định nuốt lời.

Cậu nghĩ, có lẽ Lương Minh Húc chỉ là chấp niệm với việc đi Nam Cực, cũng có thể là thật sự chán ghét hạng người cờ bạc (nhìn thái độ của Lương Minh Húc với Hướng Phong là biết), với tư cách là bạn, Lương Minh Húc muốn Phương Ly từ giờ phút này hoàn toàn thoát khỏi chuyện này.

Có lẽ cách làm có hơi quá khích, nhưng xét theo logic của Lương Minh Húc, rất có thể đây chính là phong cách hành sự của anh.

Phương Ly không thể để Lương Minh Húc đi tìm hộ lý nữa, đành phải liên lạc với Trần Thư Viễn, sau khi nói rõ tình hình liền mượn anh ta một ít tiền. Sắp xếp hộ lý xong xuôi, lại bàn bạc với Trần Thư Viễn, anh ta sẽ lập tức lái xe đến bệnh viện chăm sóc dì Tần, tối nay sẽ đến.

"Tôi có việc gấp phải đi." Phương Ly nói, "Làm phiền cậu rồi."

Phương Ly gặp Lương Minh Húc ở phòng chờ sân bay.

Nhiệt độ trong phòng cao, Lương Minh Húc mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, ngồi nhàn nhã ở vị trí cạnh cửa sổ, cốc cà phê trên bàn gần như không hề động đến.

Phương Ly mấy lần định mở lời, cuối cùng vẫn nói với Lương Minh Húc: "Cảm ơn anh."

9

0

3 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.