Chương 94
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, bước chân của Mộc Vãn Thu chậm lại khi tiến lên bậc thang.
Bóng tối trong hành lang và ánh sáng ở cầu thang giao nhau.
Bốn mắt chạm nhau trong thoáng chốc.
Cuộc đối diện giữa ánh sáng và bóng tối không kéo dài lâu.
Ngọn đèn trong phòng 302 bật sáng, thứ ánh sáng mờ nhạt nhưng vẫn đủ để chiếu rọi khuôn mặt Ôn Noãn.
Một bên má cô chìm trong bóng tối, một bên lại bừng sáng dưới ánh đèn.
Đường nét dịu dàng ấy pha chút sắc lạnh, đôi mắt vốn dĩ trầm tĩnh lại ánh lên vẻ sắc bén khó lường.
Chính sự sắc bén đó khiến Mộc Vãn Thu khựng lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy người ở cửa phòng 302, niềm vui trên gương mặt Mộc Vãn Thu dần tan biến.
Cô lập tức nhận ra đối phương là ai.
Người vừa gây nên cơn xôn xao ở cổng trường – thủ khoa của Trân Châu, Ôn Noãn.
Không biết là ảo giác hay sự thật, Mộc Vãn Thu cảm giác Ôn Noãn có chút địch ý với mình dù hai người chưa từng quen biết.
Cả hai cứ lặng thinh nhìn nhau không nói lời nào.
Mộc Vãn Thu vốn luôn giỏi giao tiếp nhưng lần này lại không lên tiếng trước.
Ngược lại, Ôn Noãn – người chưa từng chủ động – lại cất giọng, có lẽ vì nỗi giằng xé trong lòng:
“Xin hỏi, bạn tên là gì?”
Mộc Vãn Thu đã biết tên Ôn Noãn từ trước, nhưng vẫn lịch sự đáp lại:
“Mình là Mộc Vãn Thu, còn cậu?”
Ôn Noãn không vội trả lời ngay.
Nghe tên cô gái trước mặt, trong lòng Ôn Noãn thoáng qua rất nhiều suy nghĩ.
Mộc Vãn Thu – cơn gió mùa thu quét lá vàng rơi, ánh chiều tà tắm đẫm nắng hoàng hôn.
Cái tên mang đầy chất thơ, con người cũng dịu dàng như chính tên gọi ấy.
Có lẽ cô ấy thật sự tốt hơn mình.
Mình lúc nào cũng trầm lặng, ngay cả khi ở bên Quý Phong cũng chẳng biết nói gì.
Không biết cách trò chuyện, càng không thể ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn… Quý Phong chọn cô ấy cũng là điều dễ hiểu thôi.
Ôn Noãn khẽ mấp máy đôi môi đỏ:
“Ôn Noãn.”
“Cái tên hay đấy. Bạn Ôn Noãn, có việc gì muốn hỏi mình sao?”
Ôn Noãn hơi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại khiến Mộc Vãn Thu theo bản năng lùi về sau một bước.
“Chúc mừng cậu.”
Nói xong, cô lấy lại vẻ lạnh lùng thường thấy rồi xoay người bước về phía phòng 302.
Tại sao mình lại chủ động nói chuyện với Mộc Vãn Thu?
Chính Ôn Noãn cũng không rõ. Cảm giác như… không cam lòng.
Nhưng cô không phải Cố Tuyết Đình.
Tính cách khép kín của cô không cho phép mình làm những chuyện như cãi nhau vì một chàng trai.
Quý Phong đã chọn thì cô sẽ tôn trọng anh.
Dù sao… cô vẫn sẽ đứng bên anh, như từ trước đến giờ.
Hơn nữa, cô đã đặt chân đến Thượng Hải này rồi.
Tất cả mới chỉ bắt đầu.
Mộc Vãn Thu đứng ở bậc cầu thang, ánh mắt đầy ngờ vực khi nhìn theo bóng dáng Ôn Noãn khuất dần trong phòng 302.
“Chúc mừng mình?”
Cô quay lại, nhìn theo hướng hành lang dài dẫn về lối họ vừa đi tới.
Tầm nhìn thoáng đãng, không có vật gì che khuất, mọi thứ rõ ràng như lòng bàn tay.
“Ôn Noãn cũng là người Trân Châu, mà Quý Phong cũng vậy…”
Nhớ đến vẻ u sầu trong ánh mắt Ôn Noãn lúc nãy, Mộc Vãn Thu bỗng thấy lòng chùng xuống.
Niềm vui ban nãy cũng phai nhạt đi nhiều.
Cô khẽ lắc đầu, tiếp tục đi về phía phòng mình.
“Hôm nay có được xem là buổi hẹn với Quý Phong không nhỉ?”
Cô cũng không chắc nữa.
Ít nhất trong khoảng thời gian chơi game đó, giữa họ dường như rất hòa hợp.
Quý Phong cũng nghe lời cô từng chút một.
Thôi vậy, về phòng rồi nghĩ tiếp.
Vừa bước vào cửa, Khâu Gia Vận lập tức cất giọng trêu chọc:
“Ố là la! Nữ thần đa tình của phòng 306 chúng ta về rồi kìa!”
Nghe bạn cùng phòng bông đùa, Mộc Vãn Thu lập tức phản bác:
“Đa tình gì chứ, mình cực kỳ chung tình đấy nhé!”
Cao Thải Ngọc và Nhiếp Thanh cũng hưởng ứng:
“Cậu xinh đẹp thế này, được nhiều người thích là chuyện bình thường. Tên Từ Minh kia chẳng phải vẫn luôn tìm cách tiếp cận cậu sao?”
Mộc Vãn Thu giả vờ cười khẩy:
“Hừm, Từ Minh à? Không quen.”
“Đúng rồi, vì trong mắt cậu chỉ có mỗi Quý Phong thôi.”
“Lộ liễu thế sao?” Mộc Vãn Thu nhíu mày.
“Cậu còn muốn giấu à? Ánh mắt cậu gần như muốn rơi thẳng vào miệng cậu ấy luôn rồi, còn hỏi có rõ không?”
“Cậu ấy cũng đẹp trai thật đấy, chiều cao vừa chuẩn, chỉ là ít nói quá nên trông có vẻ hơi rụt rè.”
“Rụt rè?” Mộc Vãn Thu thầm nghĩ, các cậu đâu thấy lúc anh ấy nghiêm mặt mắng người ta đáng sợ đến thế nào.
“Vừa nhập học ngày đầu tiên thôi mà, Mộc Vãn Thu, cậu sắp thoát ế rồi à?”
Mấy cô bạn thay phiên chọc ghẹo, trông chẳng khác gì “hội đồng tán thành chuyện tình” của cô.
Ban đầu, Mộc Vãn Thu nghe thấy mọi người trêu đùa thì trong lòng rạo rực niềm vui. Nhưng khi nghe đến từ "thoát ế", nụ cười trên môi cô dần tắt lịm.
Cô hiểu rõ mình vẫn chưa "thoát ế", thậm chí còn cách rất xa điều đó.
Hơn một tháng tiếp xúc, cô có thể cảm nhận được thái độ của Quý Phong.
Anh luôn giữ khoảng cách lịch sự với cô.
Chính cô mới là người chủ động.
Chủ động tìm gặp, chủ động tạo cơ hội chạm mặt, chủ động sắp xếp những lần "tình cờ" gặp gỡ.
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
