Chương 57
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Không trách được kiếp trước, mỗi khi Cố Tuyết Đình nhắn tin, anh luôn thấy cô viện cớ đi tắm.
Cảm giác ấy thật quen thuộc.
Bên kia, Cố Tuyết Đình vùi mặt vào chăn, bật khóc nức nở trong uất ức.
Sáng hôm sau, Quý Phong như thường lệ đến công viên chạy bộ.
Đúng như đã hẹn tối qua, Ôn Noãn đứng chờ anh ở cổng công viên.
Cô vẫn mặc đồng phục thể thao màu xanh lá, mọi thứ chẳng có gì thay đổi.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Cả hai tháo tai nghe, chào hỏi xong lại đeo tai nghe vào, bắt đầu nghe luyện kỹ năng nghe tiếng Anh.
Áp lực học tập lớp 12 quá lớn, đến cả Ôn Noãn cũng không dám lãng phí buổi sáng quý giá, huống chi là Quý Phong.
Cả hai không nói nhiều, chỉ im lặng chạy bộ bên nhau.
Khác với thường ngày, Quý Phong giảm tốc độ một chút để phù hợp với nhịp chạy của Ôn Noãn.
Dù sao cô cũng là con gái, không thể chạy nhanh bằng anh được.
Chạy được ba vòng, Ôn Noãn chủ động dừng lại.
“Quý Phong, mình đi trước nhé.”
“Ừ.”
Chạy bộ khiến tinh thần phấn chấn.
Nhìn dáng vẻ Ôn Noãn lúc này, chắc cô đã thoát khỏi tâm trạng buồn bã tối qua.
Dù cả hai không trò chuyện nhiều, tâm trạng Quý Phong vẫn rất tốt.
Ăn sáng xong, Quý Phong cưỡi chiếc RSZ quen thuộc đến trường.
“Quý Phong, chào buổi sáng!”
“Phong ca, chào buổi sáng!”
“Ừ, chào buổi sáng.”
Đối diện với những lời chào của bạn bè, Quý Phong mỉm cười đáp lại từng người.
Những thay đổi trong thời gian qua của anh, bạn học đều nhìn thấy rõ.
Nhưng để khẳng định kết quả cuối cùng, vẫn cần một minh chứng rõ ràng.
Đối với học sinh, điểm số chính là minh chứng.
Bảng thành tích trong kỳ thi thử vừa rồi đủ để anh giành được sự tôn trọng từ bạn bè.
Đó không phải nỗi sợ hãi dành cho một học sinh cá biệt, mà là sự kính trọng dành cho một người kiên trì phấn đấu, mạnh mẽ vượt qua nghịch cảnh.
Đang sắp xếp sách vở, Quý Phong bất chợt nghe thấy tiếng reo lên đầy kinh ngạc từ phía các bạn trong lớp.
“Đệch!”
“Đệch, ai kia thế?”
“Ôn Noãn?”
“Có phải Ôn Noãn không? Chết tiệt…!”
“Xinh quá trời luôn.”
“Mình thấy cô ấy còn đẹp hơn cả Cố Tuyết Đình.”
“Phải công nhận là vậy.”
Hôm nay, Ôn Noãn mặc bộ đồ thể thao màu tím tràn đầy sức sống.
Phong cách nổi bật khiến khí chất trẻ trung tràn ngập sức sống của cô càng thêm bừng sáng.
Thực ra, với một cô gái hoạt bát như Ôn Noãn, phong cách ăn mặc như vậy là hoàn toàn phù hợp.
Bộ đồng phục ba năm trời của Ôn Noãn đã hằn sâu trong ký ức của quá nhiều người.
Lần này cô thay sang đồ thể thao, khiến ai nấy đều ngỡ ngàng.
Không chỉ thay đổi trang phục, kiểu tóc của cô cũng được Quý Phong chỉnh sửa lại cẩn thận.
Vì thế, sự thay đổi này đã làm dấy lên cơn xôn xao kéo dài trong lớp học.
Một cô gái xinh đẹp luôn thu hút sự chú ý.
Một số bạn học còn chủ động bắt chuyện với cô.
Nhưng tính cách Ôn Noãn vẫn không đổi, cô chỉ lạnh nhạt đáp lại vài câu rồi quay hẳn sang nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn vào khoảng không vô định.
Một cô gái khép kín đúng nghĩa, dù ai cố gắng đến đâu cũng chỉ có thể lặng lẽ rút lui.
Lưu Vĩ – người luôn coi Ôn Noãn như viên ngọc quý mà mình vô tình phát hiện – im lặng siết chặt tay thành nắm đấm.
Sự xuất hiện của Quý Phong đã khiến cậu ta cảm thấy nguy cơ lớn.
Giờ đây, khi Ôn Noãn thay đổi hoàn toàn thế này, Lưu Vĩ có cảm giác như bảo vật bí mật của mình đã phơi bày trước ánh mắt của tất cả mọi người.
Cậu ta nuốt khan, cuối cùng đi thẳng tới trước mặt Quý Phong.
“Phong ca, Ôn Noãn sao lại ăn mặc thế này? Cậu không nói gì cô ấy à?”
Quý Phong đưa tay gãi đầu, không rõ mình nghe nhầm hay Lưu Vĩ có vấn đề trong đầu.
“Bộ này là mình tốn công phối cho cô ấy, bảo mình nói gì? Nói cô ấy đẹp à? Chuyện đó cần cậu nhắc mình chắc? Đừng có nông cạn như thế, được không?”
Lưu Vĩ bị câu hỏi ngược làm cho gương mặt cứng đờ, biểu cảm trở nên kỳ quặc.
“Nhưng mà… ăn mặc như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học…”
Quý Phong nhìn cậu ta như thể đang chờ nghe một tuyên bố động trời. Ai ngờ, cậu ta chỉ lắp bắp ra được đúng câu “ảnh hưởng học tập”. Nhạt nhẽo vô cùng. Lưu Vĩ nghĩ gì, Quý Phong chỉ cần nhìn là hiểu ngay.
Ôn Noãn là một cô gái đầy kiêu hãnh, dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ vướng vào Lưu Vĩ.
Hai người đó hoàn toàn không chung một thế giới.
“Như vậy chẳng tốt sao? Cô ấy vốn dĩ là ánh trăng sáng giữa trời và những đóa hoa rực rỡ, việc gì phải ẩn mình trong mây đen hay bùn lầy?”
Lưu Vĩ cảm thấy Quý Phong không hiểu ý mình, nên cậu ta nhấn mạnh thêm:
“Phong ca, ý mình là… cô ấy thế này sẽ khiến nhiều người để ý hơn. Tương lai chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Lúc đó cậu không sợ à…”
Quý Phong thản nhiên nhún vai.
“Mình sợ gì chứ? Cô ấy thích ai là chuyện của cô ấy. Mình đâu phải ba cô ấy, sợ cái gì?”
Nói rồi, Quý Phong vỗ nhẹ vai Lưu Vĩ.
“Mỗi người đều có quyền sống dưới ánh mặt trời. Chính vì ở trong bóng tối nên người ta càng khao khát ánh sáng.”
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
