Chương 56
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
“Lão Quý, đừng đoán bậy. Cô ấy là thủ khoa của trường, tương lai chắc chắn sẽ vào Thanh Hoa - Bắc Đại. Con mà được vào Đại học Thượng Hải đã là phúc tổ ba đời rồi. Một trời một vực thế này, không có cửa đâu.”
Quý Quảng Tầm khẽ nhướng mày, vắt chân chữ ngũ, ngả người vào ghế sofa, như đang cân nhắc tính chân thực trong lời nói của con trai.
“Thôi, dù sao con chịu học cũng tốt. Còn hơn suốt ngày lông bông với đám Đậu Đinh ngoài xã hội.”
Nói rồi, Quý Quảng Tầm móc từ túi ra một bao thuốc, đưa cho Quý Phong.
Quý Phong theo thói quen nhận lấy.
“Đúng vậy... Ơ...”
Cầm điếu thuốc trên tay, anh mới nhận ra điều bất thường.
“Con hút thường xuyên hả?”
“Không... không hẳn.” Quý Phong lúng túng đáp.
Thực ra anh không hoàn toàn nói dối.
Dạo này anh ở bên Ôn Noãn nhiều hơn, không có mấy thời gian tụ tập với đám Đậu Đinh, mà ở bên Ôn Noãn thì anh chẳng có chỗ nào để lén hút thuốc cả.
Thấy ba không trách móc, Quý Phong vội rút bật lửa, châm thuốc cho ông.
“Xì...”
Khói thuốc lan tỏa gần như cùng lúc, phủ khắp phòng khách một màn mờ ảo.
“Tiểu Phong, thấy con nghĩ thông suốt ba cũng mừng. Ba hay phải đi công tác, con đừng làm mẹ con bực mình thêm, biết chưa?”
“Ba, con hiểu rồi.”
“Hiểu là tốt. Mười tám tuổi rồi, trưởng thành rồi, phải biết suy nghĩ cho mình.”
“Làm việc sau này, không cần phải nghĩ đến ba bốn bước, nhưng ít nhất cũng phải động não trước khi làm.”
“Con biết rồi, ba.”
Đúng lúc ấy, Đổng Khai Tuệ bê đĩa trái cây bước ra từ bếp.
“Ra đây, hai ba con vừa ăn vừa nói chuyện nhé.”
“Được rồi, ba cũng không muốn nói dài dòng làm con thấy phiền. Giờ con còn đang học, chờ thi đại học xong, hai ba con mình làm một chầu.”
“Được, ba. Đến lúc đó con chắc chắn sẽ lấy cho ba mấy chai xịn nhất.”
Quý Phong biết rõ ba anh giấu không ít rượu ngon trong nhà.
Thực ra anh không thích uống rượu lắm, nhưng nếu là uống vui với gia đình thì chẳng có vấn đề gì cả.
“Ăn trái cây đi con.”
Quý Phong ngồi ăn cùng ba mẹ, trò chuyện thêm một lúc rồi mới đi rửa mặt và chuẩn bị ngủ.
Anh có thể cảm nhận được niềm vui của ba mẹ — niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng khi thấy con trai mình đi đúng hướng, từ bỏ những điều lầm lỡ.
Được sống lại một đời, điều anh muốn chính là làm cho gia đình được thoải mái hơn, để họ có thể tự hào về anh, cảm thấy tự hào vì có anh là con trai.
Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi.
Nằm trên giường, anh bất ngờ nhận được tin nhắn QQ.
【Có ở đó không?】
Phụt!
Quý Phong bật cười.
Kiếp trước, khi còn làm "liếm cẩu", anh cực kỳ thích gửi câu hỏi này.
Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng vụt tắt.
Bởi vì người nhắn “Có ở đó không?” luôn là người mang trong mình sự thấp kém đến đáng thương...
Giống như Ôn Noãn bây giờ vậy.
【Chuyện gì?】
【Sáng mai cậu còn đi chạy bộ không?】
【Có, mai đi chung nhé?】
【Được.】
Cuộc trò chuyện đơn giản kết thúc mà không kéo dài thêm. Đúng là phong cách của Ôn Noãn.
Cô luôn vậy.
Một chữ “Được” làm anh muốn nói gì thêm cũng chẳng biết bắt đầu thế nào.
Quý Phong đặt điện thoại xuống, chuẩn bị đi ngủ. Cả ngày chạy nhảy cũng khá mệt rồi.
“Ting ting!”
Nhưng vừa nằm xuống, màn hình điện thoại lại sáng lên thông báo tin nhắn mới.
Quý Phong tưởng là Ôn Noãn, lập tức mở QQ.
Nhưng ảnh đại diện đang nhấp nháy lại là của Cố Tuyết Đình.
【Quý Phong, tôi chia tay Yến Hoành Hạo rồi.】
Nhìn dòng tin nhắn ấy, anh sững người, lòng rối bời:
【Hả? Tại sao hai người không ở bên nhau mãi mãi? Tại sao lại chia tay?】
Bên kia màn hình, Cố Tuyết Đình sờ sống mũi và môi mình, bối rối tự hỏi có phải Quý Phong gửi nhầm tin nhắn không.
“Cậu ta đang chất vấn mình tại sao lại chia tay Yến Hoành Hạo?”
Thói kiêu ngạo công chúa quen thuộc khiến cô nổi giận, lập tức gõ phím nhanh như bay:
【Quý Phong, tôi nói là tôi chia tay Yến Hoành Hạo rồi! Tôi chia tay cậu ấy!】
【Cố Tuyết Đình, tôi không ngờ cậu là loại con gái như vậy.
Cậu có biết Yến Hoành Hạo đã hy sinh những gì cho cậu trong mối quan hệ này không?】
Cố Tuyết Đình: ???
Nhìn màn hình, gương mặt Quý Phong hiện rõ vẻ tức tối.
Anh không hề cố tỏ vẻ mỉa mai mà thật sự cảm thấy phẫn nộ.
Tại sao cô ấy lại bỏ rơi Yến Hoành Hạo?
Tên Yến Hoành Hạo này đúng là vô dụng, chỉ đẹp mã mà chẳng có gì nổi bật!
Anh chỉ ước gì Cố Tuyết Đình và Yến Hoành Hạo có thể dính chặt vào nhau cả đời để khỏi làm phiền ai khác!
“Quý Phong, chuyện hôm nay khiến mình nhận ra rất nhiều điều. Trước đây mình quá phù phiếm rồi. Chúng ta quay lại như trước đây, được không?”
“Trước đây mình chỉ đạt được 200 điểm thôi, bây giờ đã lên hơn 460 điểm. Quay lại như trước kia? Cố Tuyết Đình, cậu thật sự muốn mình chết à!”
“Quý Phong, cậu đừng như vậy được không? Cậu biết mình không có ý đó mà.”
Thấy câu chuyện lại quay về những chủ đề nhàm chán, Quý Phong chẳng còn hứng thú tiếp tục nói chuyện với Cố Tuyết Đình nữa.
“Mình đi tắm đây.”
Thực ra Quý Phong đã tắm rồi, nhưng cách nói này rất hiệu quả khi muốn thoát khỏi một cuộc trò chuyện không muốn kéo dài.
0
0
5 tháng trước
5 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
