Chương 54
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Cô chỉ biết rằng lần nào mẹ cũng nói ba là kẻ bất tài, nói rằng ba mang hết tiền ra ngoài để nuôi người phụ nữ khác, nên nhà họ mới khổ sở như vậy.
Đến năm cô 5 tuổi, mẹ chạy đến báo cáo với nhà máy rằng ba cô nhận hối lộ, và kết quả là ba bị đuổi việc.
Ba trở về nhà trong bộ dạng thất thểu, nhưng thay vì an ủi, mẹ lại buông lời chì chiết không thương tiếc.
Ôn Noãn vẫn nhớ rõ ánh mắt cuối cùng ba nhìn cô trước khi ông qua đời — một ánh mắt chứa đầy sự không nỡ rời xa, day dứt, và xen lẫn sự căm ghét cuộc đời này cùng chút nhẹ nhõm cuối cùng như thể được giải thoát.
Sau khi ba mất, Vương Á Cầm một mình gồng gánh cả gia đình.
Còn Ôn Noãn phải đối mặt với gần mười năm bị đè nén và những trận đánh mắng triền miên, bất kể đúng sai.
Mỗi khi cô cãi nhau với người khác, về đến nhà là bị đánh.
Chỉ cần cất lời phản bác hay lỡ lời cãi lại một câu, cô đều bị đánh.
Cô còn nhớ rõ cây chổi sắt bị uốn cong vì quật vào người mình — nó vừa khít với những vết bầm dọc sống lưng.
Về sau, Vương Á Cầm dần không còn đánh cô nữa.
Không phải vì bà thay đổi, mà là vì bà bị bệnh tim, sức khỏe yếu đến mức không còn đánh nổi.
Nhưng sự kiểm soát từ bà vẫn không hề suy giảm, chỉ chuyển thành những lời đầy “tình yêu thương”:
“Vì tốt cho con”, “Hứa với mẹ đi”, “Mẹ là mẹ con”.
Ôn Noãn bị bạo hành và thao túng tinh thần suốt hơn chục năm.
Những câu nói đó, cô nghe đến phát ngán.
Theo thời gian, cô dần hiểu ánh mắt mà mình từng không thể giải thích của ba ngày trước khi ông ra đi — đó là sự chán ghét cuộc đời.
Cũng chính vì hiểu quá rõ tính cách mẹ mình, nên khi Quý Phong bước chân vào ngôi nhà ấy, cô mới căng thẳng đến mức liên tục xen ngang cuộc nói chuyện giữa Quý Phong và Vương Á Cầm.
Trong mắt Quý Phong, người không biết gì về quá khứ này, mẹ cô có lẽ chỉ là một người phụ nữ dịu dàng mà thôi...
Ôn Noãn tuyệt vọng khép mắt lại.
Trong căn phòng chật chội ấy, ngay cả một góc nhỏ để trốn tránh thực tại cũng không có.
“Mẹ, con đã mười tám tuổi rồi.”
Rầm!
“Tiểu Noãn? Tiểu Noãn!”
Tiếng cửa va đập mạnh vang lên.
Ôn Noãn bước nhanh ra khỏi nhà, để lại phía sau tiếng gọi hoang mang của Vương Á Cầm.
Cuối cùng, âm thanh đó cũng hóa thành sự im lặng vô nghĩa.
Cô gái bơ vơ bước đi giữa những con hẻm nhỏ của khu dân cư lao động.
Cô đi mãi đến khi rời khỏi nơi ấy, nhưng lại không biết mình nên đi đâu.
Cuối cùng, cô ngồi xổm bên lề đường, ánh mắt trống rỗng nhìn dòng xe qua lại.
Từ khi rời khỏi nhà, cô chưa hề khóc thêm một lần nào nữa.
Những năm tháng đã qua dạy cô rằng, nước mắt chẳng thể nào bảo vệ được bản thân.
Lấy điện thoại ra, cô lặng lẽ nhìn danh bạ QQ.
Bên trong chỉ có một ID duy nhất — “Cơn gió mùa hạ”.
Cô chưa bao giờ chủ động nhắn tin với Quý Phong, còn trong lịch sử trò chuyện giữa hai người cũng chỉ toàn là những đoạn trao đổi về bài tập.
Ôn Noãn nhấn vào ảnh đại diện của Quý Phong, gõ lạch cạch hơn trăm chữ.
Nhìn qua một lượt, cô cảm thấy có vài câu thừa thãi, liền xóa bớt một phần.
Nhìn lại lần nữa, thấy tất cả đều là vô nghĩa, cô xóa sạch...
【Có ở đó không?】
【Có, chuyện gì?】
Nhìn màn hình điện thoại sáng lên, Ôn Noãn bỗng không biết phải trả lời thế nào.
Đúng vậy, cô có chuyện gì chứ?
Kể lể với Quý Phong sao? Nói cho anh nghe về những năm tháng bị đè nén và đau khổ của mình à?
.......
【Không có gì.】
【?】
Trong công viên, Quý Phong nhìn tin nhắn trả lời, khóe môi hơi giật giật.
Anh nhìn bàn cờ gần như sắp thua, mặt không đổi sắc, đặt một đồng xu lên bàn:
“Bác ơi, tôi có việc gấp, hôm khác đấu tiếp nhé.”
“Ây, cậu nhóc này sắp thua rồi lại chạy à?”
Ông lão chơi cờ nhăn mặt đầy khó chịu.
Ông có cần tiếc một đồng xu không? Hưu trí của ông hơn năm nghìn tệ cơ mà!
Nhưng đàn ông dù lớn tuổi vẫn mãi như trẻ con.
Điều ông muốn là nghiền nát Quý Phong một cách vẻ vang.
Đáng tiếc, Quý Phong thấy tình thế bất lợi liền bỏ chạy, chẳng lịch sự gì cả.
Ông lão còn định la vài câu, nhưng những cô dì tập thể dục dưỡng sinh đã chen ngang, chắn mất bóng dáng của Quý Phong.
Ở phía bên kia, Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào dấu hỏi trên màn hình, lòng đầy mâu thuẫn.
Dòng suy nghĩ giống như một chiếc hộp nhạc bị đứt dây cót, càng cố vặn thì chỉ phát ra tiếng “cạch cạch” khô khốc — giống hệt đầu óc rối loạn của cô lúc này.
Hình như... cô không biết cách trò chuyện với người khác thì phải.
Đặc biệt là những cuộc trò chuyện riêng qua điện thoại như thế này.
Cô thở dài một hơi, ngoảnh lại nhìn con hẻm nhỏ trong khu dân cư, cảm giác cơn giận đã vơi bớt đi nhiều, liền chuẩn bị nghỉ ngơi một lát rồi quay về.
Mười mấy năm qua, mọi loại cảm xúc cô đều đã trải qua.
Ngay cả những chuyện khiến cô cực kỳ tức giận, chỉ cần dành chút thời gian, cô cũng có thể tự mình nguôi ngoai.
Cô đã quen rồi.
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
