TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 53
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Cũng có những người trẻ hiểu chuyện, chủ động xin kinh nghiệm từ người đi trước.

Nhưng có những thứ trên đời luôn diễn ra âm thầm mà không một lời báo trước.

Người tỉnh táo thật sự rất hiếm.

Những kẻ chưa trải qua đều không nghe lọt lời người từng trải.

Bản thân Quý Phong nghĩ, cuộc đời này thực sự không cần quá nhiều lời khuyên.

Trước khi tự mình trải nghiệm, dù nghe bao nhiêu đạo lý cũng chẳng để làm gì.

Cả nhóm cụng ly liên tục, tiếng cười nói hòa lẫn với mùi khói thịt nướng thơm lừng.

Ai cũng cười rạng rỡ, ánh mắt sáng lên hy vọng về tương lai phía trước.

Vậy tại sao anh lại phải làm kẻ phá hỏng niềm vui này chứ?

“Cạn ly!”

“Cạn ly!”

Quý Phong nâng ly, uống cạn cùng anh em trong phòng làm việc.

Khi Ôn Noãn kéo tay anh, ý muốn cùng uống một ly, anh nhẹ nhàng từ chối.

Anh không đặt ra nhiều yêu cầu với cô, nhưng việc không uống rượu là một trong số đó.

Buổi tiệc kết thúc, mọi người tản ra mỗi người một hướng.

Quý Phong không thể lái xe vì đã uống rượu, nên đành bắt taxi đưa Ôn Noãn về nhà.

Suốt đoạn đường, hai người giữ im lặng.

Hôm nay mọi thứ diễn ra quá nhiều.

Từ sự gần gũi ban đầu, vẻ ngoài thu hút của cô sau khi thay đổi phong cách, đến cuộc chạm trán căng thẳng với Yến Hoành Hạo và Cố Tuyết Đình.

Cuối cùng là buổi thảo luận trong phòng làm việc, tưởng như thấu hiểu nhưng lại xa cách vô hình.

Cả hai đều mang trong lòng những cảm xúc khó diễn tả, mơ hồ nhưng sâu lắng.

Trong xe, Ôn Noãn khẽ liếc nhìn Quý Phong đang ngồi sát bên.

Anh nhắm mắt như thể đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Cô hơi nghiêng người lại gần hơn, trái tim đập thình thịch không theo nhịp.

Khoảng cách này... giống hệt như lần cô bị chặn ở công trường ngoại ô hôm đó.

Nhưng cảm giác lần này hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt cô lướt qua cằm anh, dừng lại ở lớp râu mỏng còn hơi mềm mại, ánh nhìn bỗng trở nên ngây dại.

Một cú phanh gấp khiến Quý Phong choàng tỉnh, cằm anh vô tình va vào trán cô.

“Á... xin lỗi.”

“Không sao.”

Bốn mắt chạm nhau trong khoảnh khắc.

Ánh nhìn của chàng trai và cô gái có điều gì đó khó gọi thành lời.

Nhưng cả hai đều giữ chừng mực, rồi lặng lẽ ngồi thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách.

Ôn Noãn về đến nhà khi kim đồng hồ đã chỉ hơn tám giờ tối.

Vừa mở cửa phòng, giọng của Vương Á Cầm đã vang lên.

“Hôm nay đi chơi vui không?”

Căn phòng tối om. Vì không bật đèn nên cô chỉ thấy được bóng dáng mờ mờ trên giường.

Cô bật đèn, khẽ gật đầu:

“Ừm.”

Ánh đèn sáng lên, Vương Á Cầm cũng nhìn rõ dáng vẻ của con gái mình.

Bà không nói gì.

Ôn Noãn đứng yên tại chỗ như một đứa trẻ mắc lỗi, chờ đợi hình phạt từ mẹ.

“Hôm nay Tiểu Noãn của mẹ xinh lắm. Không mang theo cặp sách à? Vậy là đi hẹn hò phải không?”

Ôn Noãn thoáng lưỡng lự.

Bản thân cô cũng không chắc hôm nay có được tính là một buổi hẹn hò hay không.

“Không phải.”

“Mẹ có xem cặp sách và ngăn kéo của con rồi, không thấy lá thư tình nào cả. Thời mẹ còn trẻ, nếu thích nhau thì phải gửi thư tình qua lại đấy. Sao, bạn Quý Phong không viết thư tình cho con à?”

Vương Á Cầm nói rất tự nhiên, không nhận ra được sự trầm uất trên gương mặt con gái mình.

“Mẹ... mẹ lại lục đồ của con...”

Giọng Ôn Noãn khản đặc và run rẩy.

Ánh mắt bà hướng về cô, cằm hơi ngẩng lên như thể cố gồng mình.

Sự dịu dàng hiếm hoi trước đó giữa hai mẹ con đã hoàn toàn tan biến.

Vương Á Cầm lạnh giọng:

“Tiểu Noãn, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con.”

“Vì muốn tốt cho con mà mẹ được phép lục tung đồ của con? Được phép đến trường trừng mắt với giáo viên? Được phép chặn bạn học chỉ vì họ giải bài cho con, đến mức bị cảnh sát giữ lại? Mỗi lần mẹ gặp Quý Phong, con đều thấy sợ. Vì con không biết mẹ sẽ làm gì tiếp theo!

Mẹ muốn con làm gì, con đều cố gắng hết sức làm theo.

Tại sao mẹ vẫn đối xử với con như vậy? Con chỉ cần một chút không gian riêng thôi!

Con không phải con rối của mẹ!”

Nước mắt cô tuôn rơi không ngừng.

Cô siết chặt tóc mình, giọng khản đặc, nức nở như thể sắp vỡ òa.

Một Ôn Noãn lạnh lùng mạnh mẽ thường ngày, nay lại khóc lần thứ hai trong cùng một ngày.

Cảm xúc vỡ òa ấy khiến Vương Á Cầm bị lay động.

Bà khẽ đặt tay lên ngực, hơi thở khó nhọc, khuôn mặt tái nhợt hơn hẳn.

“Đến tuổi này, có người mình thích là chuyện bình thường. Nhưng mẹ không muốn con vì thế mà xao nhãng chuyện học hành.”

“Tiểu Noãn, con đừng quên những gì đã hứa với mẹ. Mẹ sẽ không làm hại con, mẹ chỉ lo con đi vào con đường sai lầm như ba con mà thôi.”

Ba sao?

Vẫn là những lời đó, cùng một thái độ, cũng vẫn là chuyện cũ ấy.

Bao nhiêu lần rồi? 50 lần? Hay 100 lần?

Vương Á Cầm chưa từng thay đổi.

Ôn Noãn có trí nhớ cực kỳ tốt, những ký ức đau khổ thời thơ ấu mãi mãi không thể nào quên được.

Lúc nhỏ... rốt cuộc là như thế nào nhỉ?

Hình như chỉ toàn là những trận cãi vã không hồi kết.

Mẹ luôn ở trước mặt cô nói xấu ba cô.

Khi đó, cô quá nhỏ, đâu hiểu ba mình có thật sự tốt hay không.

3

0

5 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.