TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 183
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

uy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây.

“Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy thì sao nãy cậu không cản lại?” “Hừ, nếu anh trai tôi mà ở đây…” “Anh trai cậu? Đừng nói là anh trai, bố cậu có ở đây cũng chẳng làm được gì.” “Haha, cô gái cậu không buông được ấy, biết đâu giờ có người khác chiếm mất rồi.” Một cô nàng mặt đầy tàn nhang buông lời châm chọc, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. “Câm mồm lại!” Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy thì sao nãy cậu không cản lại?” “Hừ, nếu anh trai tôi mà ở đây…” “Anh trai cậu? Đừng nói là anh trai, bố cậu có ở đây cũng chẳng làm được gì.” “Haha, cô gái cậu không buông được ấy, biết đâu giờ có người khác chiếm mất rồi.” Một cô nàng mặt đầy tàn nhang buông lời châm chọc, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. “Câm mồm lại!” Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy thì sao nãy cậu không cản lại?” “Hừ, nếu anh trai tôi mà ở đây…” “Anh trai cậu? Đừng nói là anh trai, bố cậu có ở đây cũng chẳng làm được gì.” “Haha, cô gái cậu không buông được ấy, biết đâu giờ có người khác chiếm mất rồi.” Một cô nàng mặt đầy tàn nhang buông lời châm chọc, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. “Câm mồm lại!” Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn. “Đã tức vậy thì sao nãy cậu không cản lại?” “Hừ, nếu anh trai tôi mà ở đây…” “Anh trai cậu? Đừng nói là anh trai, bố cậu có ở đây cũng chẳng làm được gì.” “Haha, cô gái cậu không buông được ấy, biết đâu giờ có người khác chiếm mất rồi.” Một cô nàng mặt đầy tàn nhang buông lời châm chọc, giọng điệu đầy vẻ chế giễu. “Câm mồm lại!” Lời nói đó khiến mấy nam sinh đứng đó cảm thấy như bị giẫm vào nỗi đau sâu kín. Nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể đứng đó nín lặng, không dám hó hé. Bởi vì người đó là Quý Phong! Không phải kiểu học sinh cá biệt thông thường mà là một tên “anh chị” chính hiệu, khét tiếng khắp nơi. Không học hành thì chẳng có gì lạ. Điều đáng sợ là hắn thực sự biết đánh nhau. Trong trường đánh, ra ngoài trường cũng đánh. Trước đây, mọi người không ghét Quý Phong đến vậy, vì nếu có học sinh trường khác đến gây chuyện, chính hắn là người đứng ra giải quyết tất cả. Nhưng hôm nay, không hiểu vì lý do gì, Quý Phong lại lôi Ôn Noãn đi theo mình. Ở khu công trường bỏ hoang nơi ngoại ô thành phố, một cô gái trong bộ đồng phục học sinh bị mấy kẻ mặc đồ lòe loẹt chặn lại trước cây cột bê tông lớn. Đó chính là Ôn Noãn bị dẫn đi. Cô khẽ cắn môi, tay phải giữ lấy khuỷu tay trái như để trấn an chính mình. Sợi dây buộc tóc trên đầu đã bị đứt, vương lại giữa những lọn tóc rối bời. Chiếc quần đồng phục màu xanh đã lấm lem bụi đất, chỗ đầu gối còn rách một mảng lớn. Từng chi tiết — từ mái tóc bị kéo đến chiếc quần đầy bụi và vết rách trên đầu gối — tất cả khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cảnh cô bị thô bạo lôi đến đây như thế nào. Ôn Noãn cúi đầu, ánh mắt ngoảnh đi chỗ khác. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ bình thản lạnh lùng, không một lời cầu xin. Nhưng những ngón tay run nhẹ đã vô tình tiết lộ nỗi sợ hãi trong lòng cô. Bị kéo đến một công trường bỏ hoang vắng người, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho điều tồi tệ nhất. Nhưng người đứng trước mặt cô — Quý Phong — lại có ánh mắt mông lung như người vừa bước ra từ một cơn ác mộng. Những ký ức như cơn thủy triều dữ dội ập đến, nhồi nhét vào trí óc anh một cách thô bạo. Cơn đau đầu như búa bổ. Anh… đã trọng sinh. Hành tinh Xanh, Hoa Quốc, cổng trường trung học số một thành phố Trân Châu. Dưới ánh trăng sáng rực lúc 9 giờ tối, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua, phủ lên những học sinh đang đứng chờ xe một lớp sáng mờ. Mấy học sinh đứng ở cổng trường, ai nấy đều mang một vẻ mặt khó diễn tả. Có người tỏ ra khó chịu, có người phẫn nộ, có người tiếc nuối, nhưng nhiều nhất vẫn là ánh mắt tràn đầy sự hả hê. Duy chỉ có một điểm chung: tất cả bọn họ đều dõi mắt về phía khu ngoại ô phía tây. “Ôn Noãn bị Quý Phong dẫn đi rồi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì…” “Vài thằng con trai kéo một cô gái đi, cậu nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?” “Thằng Quý Phong đúng là cầm thú!” Một nam sinh nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi đầy căm phẫn.

Sau khi gửi tin nhắn đi, Ôn Noãn bắt đầu lo lắng.

Yêu cầu như vậy có phải hơi quá đáng không?

Liệu có phải Quý Phong chỉ có thể nói những lời đó với người giỏi giao tiếp như Mộc Vãn Thu?

Nhìn thấy dòng chữ “đang nhập...” trong khung chat của Quý Phong, tim cô càng đập mạnh hơn.

Cô thậm chí bắt đầu nghĩ linh tinh, đoán xem liệu anh có đang giận không.

Ngay lúc đó, điện thoại báo có tin nhắn mới từ Quý Phong.

“Chúc ngủ ngon là một cụm từ thật mềm mại, lãng mạn và dịu dàng.

Nó giống như từng mảnh buồn ngủ li ti và tất cả những điều tốt đẹp tan chảy trong ánh trăng.”

“Cùng những vì sao và lời chúc ngủ ngon của mình, hãy biến thành một giấc mơ đẹp.

Mình cũng không rõ tại sao lại muốn nói câu chúc ngủ ngon này với cậu, chắc là vì mình muốn giấc mơ có sự hiện diện của cậu.

Tốt nhất là cậu mặc thêm tất đen nhé!”

Ôn Noãn vội đưa tay che miệng.

Đúng rồi, đúng là cảm giác này đây.

Cái kiểu lãng mạn nhẹ nhàng mà Mộc Vãn Thu thích, thực ra cô cũng rất thích.

Chỉ là... câu cuối cùng là có ý gì vậy?

Ôn Noãn hơi do dự một chút.

“Tại sao lại là tất đen?”

“1: Che khuyết điểm.

2: Tôn lên đường nét chân, dễ phối đồ.

3: Ngăn ngừa giãn tĩnh mạch.”

Nhìn thấy ba tác dụng mà Quý Phong liệt kê, Ôn Noãn lại rơi vào trầm tư.

“Nhưng đi tất đen sẽ khiến chân bốc mùi.”

“Tất đen có thể giảm cường độ ánh nắng chiếu vào chân, hiệu quả hơn cả kem chống nắng và an toàn hơn.

Hơn nữa, thời tiết đang trở lạnh, nếu chân các cô gái bị lạnh quá, cơ thể sẽ tự động tích mỡ ở phần chân để giữ ấm.

Mặc tất đen có thể ngăn ngừa tình trạng chân to.

Ngoài ra, khi mắt nhận diện màu sắc, màu đen có khả năng thu hẹp không gian thị giác, vì thế sẽ khiến chân trông thon hơn.”

Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào tin nhắn, ngơ ngác một lúc.

Toàn là những kiến thức khoa học cả!

“Nhưng... đi tất đen vẫn khiến chân bị hôi mà.”

“Thực ra, nguyên nhân chân bốc mùi là do vi khuẩn phân hủy protein và dầu trong mồ hôi.

Chỉ cần trước khi mang tất và giày, cậu dùng cồn hoặc dung dịch iod để khử trùng giày và chân một lượt.

Như vậy sẽ giữ chân không có mùi suốt cả ngày.”

Ôn Noãn:!!!

Cảm giác những gì Quý Phong nói toàn là kiến thức hữu ích, không có chút ý đồ riêng tư nào!

Cô thoát khỏi khung chat và tìm kiếm trên mạng:

“Tại sao con trai thích tất đen?”

Kết quả được tìm kiếm nhiều nhất:

“Vì mê gái.”

Ôn Noãn lặng người trong giây lát, rồi nhìn đến đáp án thứ hai:

“Con trai thích tất đen là biểu hiện của trí thông minh cao.

Nghiên cứu cho thấy những người thích tất đen thường có chỉ số IQ cao hơn bình thường, với tỷ lệ người có trình độ học vấn cao chiếm hơn 74%.

Trình độ học vấn càng cao, càng có xu hướng lịch thiệp.”

Thấy dòng này, Ôn Noãn hài lòng gật đầu.

“Được rồi, ngủ ngon nhé.”

Cô cất điện thoại, chỉnh tư thế nằm ngay ngắn trên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thấy tin nhắn chúc ngủ ngon của Ôn Noãn, Quý Phong cũng nằm xuống, nhắm mắt lại.

Hôm sau, đợt huấn luyện quân sự đã kết thúc, mọi hoạt động trong trường trở lại nề nếp.

Lịch học diễn ra bình thường.

Có người bận rộn với bài vở, nhưng cũng có người chỉ nằm dài hưởng thụ.

Quý Phong luôn ngồi ở hàng cuối mỗi khi vào lớp học lớn, nên anh quan sát được hết tất cả.

Tuy nhiên, để phân biệt ai thực sự có năng lực trong số đó thì có lẽ còn cần thêm thời gian.

Quý Phong và Ôn Noãn mỗi người bận rộn với công việc của riêng mình, đã mấy ngày rồi cả hai không hẹn hò với nhau.

Nhiều nhất cũng chỉ gặp nhau ở căn-tin vào buổi trưa để ăn chung bữa cơm.

Dạo gần đây, Ôn Noãn đã làm theo yêu cầu của Quý Phong, tuyển một trợ lý có kinh nghiệm làm nhân sự.

Cô ấy tên là Triệu Lan.

Mỗi ngày khi không có tiết học, Ôn Noãn đều theo Triệu Lan học đủ loại kiến thức liên quan đến nghề nghiệp.

Theo ý của Quý Phong, việc bảo Ôn Noãn tuyển Triệu Lan vào làm chủ yếu là để cô ấy hướng dẫn, đào tạo Ôn Noãn, và khi không còn gì để học nữa thì cho cô ấy nghỉ việc.

Trong quá trình học, Ôn Noãn cần phải “giấu tài”.

“Giấu tài” không có nghĩa là giả vờ ngốc nghếch, mà là để Triệu Lan có cơ hội thể hiện hết khả năng của mình, giúp cô học hỏi nhanh và hiệu quả hơn.

Khi nào Ôn Noãn cảm thấy không còn học thêm được điều gì từ Triệu Lan nữa, đó sẽ là lúc kết thúc hợp đồng với cô ấy.

Quá trình học tập và công việc luôn đan xen nhau.

Lịch trình hàng ngày của cả hai vô cùng căng thẳng, công việc của công ty cũng bận rộn không kém.

Ngày mai là thứ bảy, ngày 29.

Ôn Noãn sẽ dẫn Triệu Lan đến công ty để tổ chức buổi tuyển dụng đã được chuẩn bị trong nhiều ngày qua.

Những người đến phỏng vấn hầu hết là sinh viên đại học.

Có người đến từ Đại học Thượng Hải, cũng có người từ các trường lân cận.

Quý Phong vẫn chưa gặp Triệu Lan lần nào, chỉ nghe qua giọng kể của Ôn Noãn, rằng Triệu Lan là người khá sắc sảo và nghiêm khắc, có phần khó gần.

0

0

5 tháng trước

5 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.