Chương 182
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
Anh lén mở điện thoại, tra nhanh lịch âm — ngày 30 tháng 9 là Trung Thu, còn ngày 3 tháng 10 mới là 18 tháng 8 âm lịch.
“Vậy à... Vậy dịp Quốc Khánh cậu có cần về nhà chăm dì không?”
“Chắc không đâu, kỳ nghỉ ngắn quá, vé tàu cũng phiền. Mẹ mình sau ca phẫu thuật đã có thể hoạt động bình thường rồi…”
Ôn Noãn nói đến đây thì bỗng dừng lại, cảm giác có gì đó không ổn.
Cô nhìn sang Quý Phong, cảm thấy anh cũng có chút khác lạ.
Thế nhưng gương mặt anh vẫn giữ vẻ điềm tĩnh:
“Ừ, nếu cậu không về thì dịp Quốc Khánh chúng ta có thể đến công ty để thảo luận kế hoạch một chút.”
“Được.”
“Muộn rồi, mình đưa cậu về ký túc xá nhé?”
“Ừ.”
Buổi tối, hai người lặng lẽ đi bộ trong khuôn viên trường, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Ban đầu họ vẫn giữ một khoảng cách nhỏ, nhưng đi được nửa chặng đường, Quý Phong bất ngờ đưa tay nắm lấy tay cô.
Ánh trăng và ánh đèn đường đan xen chiếu xuống, tạo nên bóng hai người kéo dài rồi nhập lại thành một.
Bước chân của họ cũng chậm dần theo từng nhịp.
Nhưng ký túc xá cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
“Về đi, ngủ sớm nhé.” Quý Phong khẽ vẫy tay tạm biệt.
“Đợi đã…”
Ôn Noãn thấy anh định quay lưng bước đi thì vô thức gọi lại.
Nhưng khi cất tiếng xong, cô lại quên mất mình định nói gì, chỉ còn cảm giác khuôn mặt mỗi lúc một nóng ran.
Màn đêm có thể che đi đôi má đỏ bừng của cô, nhưng không thể giấu được sự căng cứng trong từng cử động.
Quý Phong quay người, nhìn Ôn Noãn đang căng thẳng đứng thẳng đơ, anh hơi cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Toàn thân Ôn Noãn lập tức thả lỏng, ánh mắt từ ngơ ngác chuyển thành dịu dàng.
Cô cũng vòng tay ôm chặt lấy anh.
Giống như trước đây, cô lại dụi nhẹ vào người anh.
Nhưng lần này không phải là lưng, mà là phần cổ.
Cảm giác hơi thở ấm áp lướt qua cổ khiến Quý Phong suýt nữa mất kiểm soát.
“Khụ khụ, về đi ngủ sớm nhé.”
“Ừm.”
Ôn Noãn cúi đầu, hai má đỏ ửng, không quay lại mà bước thẳng về phía ký túc xá.
Quý Phong chống tay vào tường, định rút một điếu thuốc ra để bình tĩnh lại, nhưng phát hiện Ôn Noãn chưa trả lại bật lửa cho anh.
Anh đứng đó hít một hơi sâu, tự trấn tĩnh vài phút rồi mới bước về phòng mình.
Về đến phòng, Quý Phong nhìn đống bật lửa mua lần trước — hơn 30 cái giờ chỉ còn hơn 20 cái.
“Chết tiệt, mấy thằng này dùng kiểu gì mà nhanh thế?”
Tắm rửa xong, anh rút một chiếc bật lửa trong số đó rồi châm điếu thuốc cho mình.
Cơ thể của một chàng trai 18 tuổi luôn tràn đầy sức sống, ham muốn mãnh liệt, nhưng lý trí lại là thứ mong manh nhất.
Ở giai đoạn này, con trai rất dễ buông thả bản thân, chìm đắm trong những “phần thưởng” tự thưởng cho chính mình, thậm chí một ngày còn làm nhiều lần.
Nhưng may mắn là Quý Phong lại có một linh hồn trưởng thành và lý trí...
Ting! Ting!
Điện thoại bất chợt sáng lên. Quý Phong cầm lên xem và ngay lập tức sững người.
“Cậu có muốn xem chân không?”
Quý Phong:!!!
Một phút trước, anh chỉ có một cơ thể đang bùng cháy, nhưng linh hồn vẫn lý trí và chín chắn.
Một phút sau... trên đời này có người đàn ông nào thực sự lý trí không? Ha ha, không tin nổi.
Quý Phong ôm chặt điện thoại, khẽ liếm môi.
“Xem.”
Anh không phải chờ lâu, bên kia Ôn Noãn chắc chắn đã chuẩn bị sẵn ảnh.
“Ảnh đây.”
Bức ảnh hiện lên là một đôi chân thon dài, mịn màng và cân đối.
Cả bắp chân trắng trẻo, tròn trịa như cọng sen mùa thu, những ngón chân nhỏ xinh tựa như mầm sen non mềm mượt.
Quý Phong nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu.
Dù đây không phải lần đầu tiên anh nhìn thấy chân của cô, nhưng cảm giác này...
Anh đột nhiên hiểu vì sao kiếp trước trên mạng luôn có người suốt ngày hét lên:
“Gác chân lên miệng tôi đi!”
Lúc đó, phản ứng của Quý Phong luôn là:
"Đừng để những thứ phù phiếm làm mờ mắt mình."
Nhưng bây giờ...
Có lẽ... cũng không tệ lắm nhỉ.
Ở đầu bên kia màn hình, Ôn Noãn vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng.
Thực ra cô đã muốn làm vậy từ lâu, chỉ là trước kia điện thoại của cô không đủ chức năng và cũng chẳng có cơ hội thích hợp.
Nếu Quý Phong thích thì tốt rồi. Nếu anh không thích, vậy cô sẽ nghĩ cách khác...
Nhưng khi thấy Quý Phong vẫn im lặng không nhắn lại, lòng cô càng lúc càng bồn chồn.
“Không đẹp sao?”
“Sao gõ lâu thế?”
“Nếu cậu không thích thì sau này mình sẽ không gửi nữa.”
Vừa gửi tin đi, ngay sau đó tin nhắn từ Quý Phong đã hiện lên.
“Thích.”
Cảm thấy một từ chưa đủ để biểu đạt cảm xúc, anh gửi thêm:
“Rất đẹp, mình thích lắm, thích cực kỳ.”
Nhận được lời khẳng định chắc nịch như vậy, Ôn Noãn đang ngồi khoanh chân trên giường bỗng nở nụ cười ngốc nghếch.
Thích là tốt rồi.
Đối với cô, hôm nay quả là một ngày rất hạnh phúc.
Nhưng cô lại muốn tham lam thêm một chút nữa.
“Cậu có thể nói những lời giống như cậu từng nói với Mộc Vãn Thu không?”
Quý Phong khẽ cau mày lại.
Những lời nói với Mộc Vãn Thu ư?
Bình thường anh toàn từ chối Mộc Vãn Thu mà, nên anh nhất thời không hiểu cô đang ám chỉ điều gì.
Lời gì cơ?
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
