TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 107
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)

Có phải nhanh quá rồi không? Cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc này.

“Quý Phong…”

“Hửm?” Quý Phong quay sang nhìn cô.

Không còn mưa, gương mặt Ôn Noãn hoàn toàn lộ ra vẻ bối rối không chút che giấu.

Khi những ngón tay cô lướt qua mái tóc ướt, đôi mắt cô dao động không ngừng, tràn đầy sự hoảng loạn:

“Chúng ta… thật sự phải đến khách sạn sao?”

Vừa dứt lời, cô lập tức cảm nhận được hơi nóng bốc lên hai bên má.

Chẳng cần soi gương, cô cũng biết tai mình chắc chắn đã đỏ bừng.

Một cô gái thường trầm lặng, khép kín rất hiếm khi bối rối, vì phần lớn thời gian chỉ giữ dáng vẻ lạnh lùng, xa cách.

Trừ khi đứng trước người mà cô thật sự để tâm.

Mà một khi cô gái khép kín ấy trở nên ngượng ngùng, ánh mắt sẽ mang theo thứ cảm xúc khó diễn tả bằng lời, khiến người đối diện như Quý Phong dễ dàng mất đi sự kiềm chế.

Anh lặng lẽ nhìn thoáng qua thân hình mảnh mai nhưng đường nét đầy đặn của cô, chẳng nói gì mà chỉ cởi áo thun ra, vắt bớt nước rồi khoác lên người cô, che lại dáng vẻ gợi cảm sau lớp vải ướt sũng.

“Cứ mặc tạm vào đi.”

“Ừ…”

Quý Phong quay mặt đi nơi khác, chỉ quay lại khi thấy cô đã mặc xong chiếc áo T-shirt còn ẩm.

Giọng anh điềm tĩnh:

“Hệ thống nước nóng của ký túc xá chỉ có từ 4h30 đến 8h30 sáng và từ 5h chiều đến 10h30 tối, ngoài giờ đó sẽ không có nước nóng. Cậu thế này mà tắm nước lạnh thì không ổn, nên mình dẫn cậu đến khách sạn. Với lại, mình có vài chuyện muốn hỏi cậu.”

“Ừ…”

Ôn Noãn cúi đầu, dùng tóc che đi ánh mắt đang loạn nhịp.

Sau khi trả tiền xe, Quý Phong cởi trần dẫn cô bước vào khách sạn.

“Xin chào, thưa anh, tôi có thể giúp gì?”

Quý Phong rút chứng minh thư ra, trình bày ngắn gọn:

“Chúng tôi vừa dính cơn mưa lớn, cho tôi đặt một phòng. Đây là giấy tờ của tôi. Nhờ anh mua giúp một bộ đồ nam, một bộ đồ nữ, thêm một bộ đồ lót nữ.

Nam cỡ 1m85, nữ cỡ 1m70. Chất liệu đừng quá tệ, kiểu dáng rộng rãi một chút.

Cuối cùng là một cây dù. Số tiền còn lại anh cứ giữ.”

“Vâng, thưa anh.”

Sau khi lấy chìa khóa phòng, Quý Phong cầm thẻ dẫn Ôn Noãn lên tầng.

Trong thang máy, hai người đứng ở hai bên, im lặng nhìn nhau.

Quý Phong thấy cô chau mày, vẻ mặt căng thẳng, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:

“Có chuyện gì à?”

Ôn Noãn ngước mắt lên nhìn anh rồi vội quay đi:

“Mình… thấy cậu quen thuộc với khách sạn này ghê…”

Quý Phong lập tức hiểu cô đang nghĩ gì, khẽ lắc đầu:

“Hồi nhỏ ba mẹ hay dẫn mình đi du lịch, xem vài lần là nhớ quy trình thôi.”

“Ừ…”

Nghe câu trả lời của anh, cô cúi đầu trở lại, cảm giác bứt rứt trong lòng giảm đi đôi chút.

Thẻ phòng quẹt mở cửa, bên trong là chiếc giường trắng lớn làm cô chỉ biết đứng ngẩn ra, cảm giác cả cơ thể như cứng đờ.

Không khí ngượng ngùng lan tỏa trong căn phòng nhỏ.

Quý Phong lại vẫn giữ vẻ tự nhiên, đẩy cửa phòng tắm, kéo rèm che rồi chỉ vào bên trong:

“Tắm đi, có thể tắm lâu một chút hoặc gội đầu luôn cũng được. Khi nào đồ đến mình sẽ để ngoài cửa.”

“Quý Phong… thật ra mình…”

“Có gì thì ra ngoài nói, dù mới đầu tháng chín nhưng dầm mưa thế này vẫn có thể cảm lạnh.”

“Biết rồi.”

Thấy Ôn Noãn bước vào phòng tắm, Quý Phong mới thở phào nhẹ nhõm.

Thực ra anh không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Anh chậm rãi đi đến bên cửa sổ, thả mình xuống chiếc ghế sofa đơn với tư thế thoải mái nhất có thể.

Lấy điếu thuốc từ trong túi ra nhưng phát hiện nó đã ướt sũng, anh đành với hộp thuốc trong khách sạn, bóc ra, châm lửa cho mình.

Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vọng ra khiến anh bất giác nhớ lại dáng vẻ của Ôn Noãn lúc ướt sũng dưới mưa.

Càng nghĩ, anh càng không kiểm soát được suy nghĩ.

Đáng chết thật!

Quý Phong lắc đầu, cố gắng xua đi những hình ảnh đang hiện lên trong đầu.

“Hừ…”

Anh thở dài, trong đầu lại trống rỗng vì chẳng biết nên xử lý tình huống hiện tại thế nào.

Mùa tốt nghiệp năm đó, anh không hỏi điểm số của Ôn Noãn, cũng chẳng nhờ ai tìm hiểu.

Vì anh đã chuẩn bị tâm lý cho việc phải xa cô, ở hai nơi cách biệt.

Anh giữ sự lý trí và kiềm chế, không can thiệp vào quyết định của cô, không làm phiền cô, để cô tự đưa ra lựa chọn của mình.

Không ai hiểu rõ năng lực của Ôn Noãn hơn anh.

Nếu không có gì bất ngờ, không ai ở Trân Châu nhất trung có thể vượt qua cô.

Còn các trường hạng nhì, ba, bốn? Ha, khoảng cách xa lắm.

Kỳ thi đại học không phải trò chơi may rủi. Môn toán, nếu không biết làm thì dù có cố đến đâu cũng không bỗng dưng “nổ hũ” được.

Cô có khả năng trở thành thủ khoa thành phố và dễ dàng vào Thanh Hoa - Bắc Đại.

Nhưng cuối cùng, cô lại chọn Đại học Thượng Hải…

Quý Phong hoàn toàn không can thiệp, cho cô quyền tự quyết tuyệt đối.

Và cô đã lựa chọn như thế.

Anh không rõ mùa hè vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng vì tôn trọng cô nên anh chưa bao giờ chủ động hỏi.

Anh nghĩ nếu cô muốn nói, cô sẽ tự kể với anh.

0

0

5 tháng trước

5 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.