Chương 100
Gió Mùa Ấm Áp (Dịch)
“Sao vậy? Cậu thích một người phải có tiêu chí cụ thể đúng không? Cao một mét sáu lăm, dáng người chuẩn, vòng một đẹp, gia đình có tiền, tính tình dịu dàng chu đáo. Nếu tìm bạn gái thì phải như thế chứ gì?”
“Có vấn đề gì sao?”
Trương Siêu hơi mất tự nhiên, nhưng lại không biết sai ở đâu.
Nụ cười trên mặt Quý Phong càng sâu hơn, giọng nói chậm rãi như muốn mổ xẻ từng lớp suy nghĩ của đối phương:
“Vấn đề chính là ở chỗ đó. Cậu từng thích chị khóa trên đó đúng không?”
“Từng thích, giờ thì… cũng chẳng thích nhiều như trước nữa. Sao nào?” Trương Siêu vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lảng tránh.
Những suy nghĩ trong đầu cậu ta, Quý Phong chỉ cần liếc qua là nhìn thấu.
“Chị ấy có đáp ứng được tiêu chuẩn nào trong danh sách của cậu không? Có phải chẳng đạt được tiêu chí nào, thậm chí một điều cũng không có đúng không?”
Trương Siêu nghẹn lời, hoàn toàn không biết phải phản bác ra sao.
“Đó chính là vấn đề. Chuẩn mực chỉ dành cho những người cậu không thích. Khi người mà cậu thực sự yêu thương xuất hiện, dù cô ấy chẳng đạt được tiêu chí nào, cậu vẫn sẽ yêu cô ấy. Cậu sẽ yêu từng nụ cười, từng biểu cảm, từng thói quen của cô ấy. Yêu mọi thứ thuộc về cô ấy. Cậu liều lĩnh đến Thượng Hải học đại học cũng chỉ vì cô ấy. Chỉ cần cô ấy quay đầu nhìn cậu, cậu sẽ giống như một con liếm cẩu, đắm chìm không lối thoát, không cần lý trí, không màng thể diện. Đó mới là yêu.”
Trương Siêu cười gượng, giọng như muốn đầu hàng:
“Thôi, thôi, anh à, đừng nói nữa được không?”
Trương Siêu bị lời nói của Quý Phong xuyên thẳng vào điểm yếu, không còn chống đỡ nổi.
Quý Phong chỉnh lại cổ áo, động tác nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Chính cậu là người khơi mào cuộc thảo luận này.”
“Được rồi, được rồi, cậu giỏi.”
Trương Siêu bật ra câu mà đàn ông dành cho nhau khi không còn gì để tranh luận.
Cậu ta im lặng vài giây rồi cuối cùng vẫn không nhịn được mà nói:
“Nhưng… mình vẫn thấy chị ấy không giống người khác.”
“Không phải chứ, Trương Siêu. Khó khăn lắm cậu mới thoát ra được, chẳng lẽ lại muốn quay lại à?”
“Đêm qua mình đã nhắn tin cho chị ấy rồi…”
Quý Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn đập cho Trương Siêu vài cú “bang bang” để tỉnh lại.
“Giỏi ghê, thật sự giỏi ghê.”
Quý Phong bị Trương Siêu làm cho cạn lời. Nhưng nghĩ lại, anh cũng thấy dễ hiểu. Ngày trước, chẳng phải anh cũng từng là một “liếm cẩu” sao?
Mười năm trời đeo đuổi vô vọng, đến mức còn phải chúc phúc Cố Tuyết Đình ngay trong lễ cưới của cô ấy.
So với anh lúc đó, Trương Siêu vẫn còn chưa thấm vào đâu.
“Ê, Quý Phong, cậu bảo chưa từng yêu ai thời cấp ba đúng không? Sao nghe như cậu rành chuyện này lắm nhỉ?”
“Mình đọc nhiều sách nên biết nhiều thôi.”
“Đêm qua chị khóa trên nhắn tin bảo với mình là chị ấy có bạn trai mới rồi.”
Quý Phong nhướn mày, ánh mắt sáng lên:
“Vậy là chuyện tốt mà, mỗi người đều có thể bắt đầu cuộc sống mới.”
“Nhưng chị ấy bảo trong lòng vẫn còn mình.”
Trương Siêu nhìn anh chằm chằm:
“Quý Phong, cậu nghĩ mình với chị ấy còn cơ hội không?”
Quý Phong im lặng. Trương Siêu nóng ruột:
“Này, Quý Phong? Sao không nói gì thế?”
Biểu cảm của Quý Phong rất phức tạp. Ở trong ký túc xá thì Trương Siêu hay làm trò cười, nhưng khi chỉ có hai người, con người cậu ta lại phơi bày bản chất đúng kiểu “liếm cẩu” như thế này đây.
“Trương Siêu, cậu đúng là giỏi thật đấy.”
“Mình chỉ là thích chị ấy thôi mà…”
Câu nói đó khiến Quý Phong không thể nói thêm gì được nữa.
Hình bóng Trương Siêu hiện tại chẳng khác gì phiên bản của chính anh năm nào.
Năm ấy, anh cố gắng hết sức để bước vào thế giới của Cố Tuyết Đình, nhưng thế giới ấy chưa từng có vị trí cho anh.
Cô chưa kết hôn, nên anh vẫn muốn chờ thêm chút nữa.
Nhưng đến khi mọi thứ chấm dứt, niềm tin vào tình yêu của anh cũng tan biến.
Tính cách anh lần đầu tiên thay đổi từ đó.
“Liếm cẩu mười năm chẳng được gì, dân chơi bỏ hai nghìn đã thành chồng.”
Cuộc đời là vậy.
Lần thay đổi thứ hai bắt đầu từ khi nào? Cũng là ở chốn ăn chơi đó.
Lúc ấy, trong cơn mê man, anh nhìn thấy một cô gái làm việc tại quán bar đang gắng sức kiếm tiền để chữa bệnh cho chồng mình.
Mỗi người đều có câu chuyện của riêng họ, nhưng khi trực tiếp chứng kiến những câu chuyện như thế, anh vẫn không khỏi động lòng.
Vậy nên…
“Cậu thực sự muốn nghe mình khuyên à?”
Trương Siêu cười méo xệch, vẻ mặt đầy cay đắng nhưng vẫn cố chấp:
“Cậu nói đi. Mình thấy cậu nói cực kỳ có lý, mình nghe đây.”
Quý Phong khẽ gật đầu:
“Có người yêu cũ cũng chẳng sao. Trưởng thành rồi, ai mà chẳng từng yêu ai đó trước đây.
Chúng ta không để ý con dao từng cắt tỏi, nhưng sẽ bực bội nếu dưa hấu bị vương vị tỏi.
Không ngại cô ấy có quá khứ, chỉ ngại quá khứ ấy vẫn còn dây dưa chưa dứt.
Người đúng thì gọi là quay lại, người sai thì chỉ là lặp lại sai lầm thôi, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi.”
“Thật hiểu hay giả vờ hiểu?”
“Thật sự hiểu rồi.”
“Được, vậy thì ổn.” Quý Phong nói rồi vỗ nhẹ lên vai Trương Siêu.
1
0
5 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
