0 chữ
Chương 9
Chương 9
“Ừ, nắng kiểu này mà ổng không chịu nổi hơi nóng là đổ bệnh. Mày quạt vừa tay, cậu sai đúng rồi.”
Mắm thở dài một tiếng rồi lui cui chỉnh lại khăn quàng cổ, dợm bước ra khỏi bếp.
Vậy là buổi trưa chỉ còn Lụa và dì Bảy xoay xở.
Tới lúc dọn mâm cơm cho nhà chính, dì Bảy xếp lại từng chén từng đũa, quay sang nhìn cô:
“Bữa nay con bưng mâm nghen. Tao đi sau.”
“Con hả…?”
“Không lẽ tao bưng? Người trong bếp, ai rảnh thì bưng. Mắm túc trực trên kia rồi, còn ai vô đây nữa?”
Cô nuốt khan, gật đầu. Tay luồn xuống dưới cái khay gỗ lớn, nâng lên, từng bước chậm rãi như thể đang bưng mâm lễ đi cúng.
Trời ngoài nắng gắt, bước chân cô vang trên lối gạch dẫn vào nhà chính.
Cánh cửa gỗ mở hé, bên trong ánh sáng tối hơn, dịu lại nhưng không bớt phần ngột ngạt.
Vừa tới hiên nhà, dì Bảy đưa tay đẩy nhẹ cửa.
Cô bước vào, mắt nhìn xuống nền nhà, hai tay siết chặt cái khay không để lệch.
Ông chủ đã ngồi đó, bên bộ phản kê sát cửa sổ. Cạnh ông, Nhất Khang cũng đã có mặt.
Vẫn áo sơ mi trắng, cổ tay xắn gọn, ngồi thẳng lưng, tay chống lên mặt bàn, ánh mắt lặng như nước tù.
Lụa không ngẩng đầu, bước đến đặt mâm lên bàn nhỏ theo đúng vị trí Mắm từng chỉ.
Tay vừa rút lại, giọng ông chủ vang lên, chậm rãi:
“Con nhỏ này là Lụa hả?”
Dì Bảy phía sau đáp thay:
“Dạ, thưa ông, là nó. Cháu ruột con, mới vô được gần hai tuần.”
Lụa cảm nhận rõ có ánh mắt đang nhìn mình, không nói, không động, nhưng sắc bén như dao liếc qua gáy.
Cô cúi đầu sâu hơn, giọng run nhẹ:
“Dạ… con chào ông… chào cậu.”
Giây sau, ông chủ “ừ” một tiếng, và Nhất Khang quay mặt đi.
Dì Bảy hất nhẹ đầu, ra hiệu cho cô lui.
Cô bước lùi ba bước, quay người rời khỏi phòng, cánh cửa khép lại sau lưng kêu “cạch”.
Tim cô vẫn còn đập mạnh trong ngực.
Tối hôm đó, cả phòng tắm luân phiên nhau. Mùa hè đổ lửa, ai cũng mệt rã rời sau một ngày làm việc dưới cái nắng như thiêu.
Lụa tắm sau cùng, nước giếng mát lạnh làm cô rùng mình.
Cô chà nhanh cho sạch bụi bếp, xối vài gáo nước lên tóc rồi vội vã mặc áo ngủ ra ngoài.
Chiếc áo trắng đơn giản, vải mỏng nhẹ, gần như trong suốt dưới ánh đèn dầu.
Vì trời quá nóng, cô và Mắm như mọi khi không mặc thêm áσ ɭóŧ bên trong.
Dì Bảy nằm giữa, Tý thì ngủ tận trong góc, hai đứa vẫn yên tâm.
Tóc cô còn ướt, dính từng lọn xuống gáy, nhỏ nước tí tách xuống cổ áo.
Mắm thở dài một tiếng rồi lui cui chỉnh lại khăn quàng cổ, dợm bước ra khỏi bếp.
Vậy là buổi trưa chỉ còn Lụa và dì Bảy xoay xở.
Tới lúc dọn mâm cơm cho nhà chính, dì Bảy xếp lại từng chén từng đũa, quay sang nhìn cô:
“Bữa nay con bưng mâm nghen. Tao đi sau.”
“Con hả…?”
“Không lẽ tao bưng? Người trong bếp, ai rảnh thì bưng. Mắm túc trực trên kia rồi, còn ai vô đây nữa?”
Cô nuốt khan, gật đầu. Tay luồn xuống dưới cái khay gỗ lớn, nâng lên, từng bước chậm rãi như thể đang bưng mâm lễ đi cúng.
Trời ngoài nắng gắt, bước chân cô vang trên lối gạch dẫn vào nhà chính.
Cánh cửa gỗ mở hé, bên trong ánh sáng tối hơn, dịu lại nhưng không bớt phần ngột ngạt.
Cô bước vào, mắt nhìn xuống nền nhà, hai tay siết chặt cái khay không để lệch.
Ông chủ đã ngồi đó, bên bộ phản kê sát cửa sổ. Cạnh ông, Nhất Khang cũng đã có mặt.
Vẫn áo sơ mi trắng, cổ tay xắn gọn, ngồi thẳng lưng, tay chống lên mặt bàn, ánh mắt lặng như nước tù.
Lụa không ngẩng đầu, bước đến đặt mâm lên bàn nhỏ theo đúng vị trí Mắm từng chỉ.
Tay vừa rút lại, giọng ông chủ vang lên, chậm rãi:
“Con nhỏ này là Lụa hả?”
Dì Bảy phía sau đáp thay:
“Dạ, thưa ông, là nó. Cháu ruột con, mới vô được gần hai tuần.”
Lụa cảm nhận rõ có ánh mắt đang nhìn mình, không nói, không động, nhưng sắc bén như dao liếc qua gáy.
Cô cúi đầu sâu hơn, giọng run nhẹ:
“Dạ… con chào ông… chào cậu.”
Giây sau, ông chủ “ừ” một tiếng, và Nhất Khang quay mặt đi.
Cô bước lùi ba bước, quay người rời khỏi phòng, cánh cửa khép lại sau lưng kêu “cạch”.
Tim cô vẫn còn đập mạnh trong ngực.
Tối hôm đó, cả phòng tắm luân phiên nhau. Mùa hè đổ lửa, ai cũng mệt rã rời sau một ngày làm việc dưới cái nắng như thiêu.
Lụa tắm sau cùng, nước giếng mát lạnh làm cô rùng mình.
Cô chà nhanh cho sạch bụi bếp, xối vài gáo nước lên tóc rồi vội vã mặc áo ngủ ra ngoài.
Chiếc áo trắng đơn giản, vải mỏng nhẹ, gần như trong suốt dưới ánh đèn dầu.
Vì trời quá nóng, cô và Mắm như mọi khi không mặc thêm áσ ɭóŧ bên trong.
Dì Bảy nằm giữa, Tý thì ngủ tận trong góc, hai đứa vẫn yên tâm.
Tóc cô còn ướt, dính từng lọn xuống gáy, nhỏ nước tí tách xuống cổ áo.
18
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
