0 chữ
Chương 10
Chương 10
Cô đi chân trần, vừa bước vô phòng chưa kịp trải chiếu thì nghe tiếng gõ cửa cộc cộc.
Cả ba đều giật mình.
Dì Bảy bật ngồi dậy trước, ra mở hé cửa.
Ngoài đó Nhất Khang đứng thẳng người, áo sơ mi cài kín, tay trái cầm sổ ghi chép, gọng kính vàng mảnh phản chiếu ánh đèn dầu từ hành lang.
Gương mặt hắn không cảm xúc, chỉ liếc vào trong rồi nói gọn:
“Con nhỏ Lụa theo tôi vô phòng. Phẩy quạt.”
Dì Bảy khựng lại, chưa kịp đáp, thì Mắm đã nhìn sang Lụa, mắt trợn tròn.
“Dạ… dạ cậu kêu con?”
“Ừ.”
Dì Bảy lúng túng: “Nó mới tắm ra, để tôi… thay đồ cho nó rồi đưa lên.”
“Không cần. Tôi đang chờ. Vô liền.”
Nói xong Nhất Khang quay đi, không chờ ai phản hồi.
Lụa đứng đó, mặt đỏ lên không phải vì xấu hổ, mà vì hoang mang. Mắm thì thầm sát bên:
“Đi đi, đi lẹ, đừng để ổng gọi lần nữa.”
Dì Bảy chau mày, rút cái khăn choàng cũ phủ qua vai cô:
“Che tạm vậy. Vô làm xong thì về liền. Không hỏi, không nói gì thừa nghe chưa.”
Lụa gật đầu, run tay kéo vạt áo xuống.
Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng, phát ra một tiếng “cạch” khô khốc.
Lụa bước từng bước rón rén, tay siết chặt cán quạt tre.
Phòng của cậu Khang nằm ở dãy chính, kế bên thư phòng. Không rộng, nhưng ngăn nắp và lạnh lẽo.
Bàn gỗ lớn đặt sát cửa sổ, bên trên là chồng sổ sách, đèn dầu hắt ánh sáng vàng lên gương mặt cúi xuống của hắn.
Nhất Khang đang ngồi viết, gọng kính vàng mảnh ánh lên dưới ngọn đèn.
Trên bàn là từng nét bút đều đặn, thẳng hàng, không sai một ly.
Lụa đứng yên cạnh bàn, hai tay nắm lấy cán quạt, phẩy từng nhịp theo thói quen học từ dì Bảy.
Ánh mắt Nhất Khang dừng lại không phải trên gương mặt cô, mà là nơi chiếc khăn phủ lỏng trên vai, che phần ngực mảnh khảnh dưới lớp áo ngủ mỏng.
Hắn buông một câu, giọng đều như mặt nước nhưng lạnh buốt tận da thịt:
“Ngực thẳng băng, có gì đâu mà che.”
Lụa như bị ai đạp thẳng vào ngực.
Cô đứng chết trân, mặt nóng bừng như bị bỏng.
Tay lập cập giữ lấy vạt áo, cái quạt suýt tuột khỏi tay.
Không phải vì câu nói đó có gì dơ bẩn. Mà vì nó quá trần trụi. Lạnh lùng.
Như thể hắn không nhìn cô là con người, mà chỉ là một khối thịt được phân tích, đánh giá, rồi kết luận gọn lỏn bằng vài từ cay nghiệt.
Cô không dám phản ứng. Không nói một lời.
Chỉ cúi đầu thấp hơn, tay tiếp tục quạt, từng nhịp phẩy ra như đang run rẩy.
Nhất Khang không nhìn cô nữa. Hắn trở lại với sổ sách, như thể chưa từng thốt ra câu nói nào.
Cả ba đều giật mình.
Dì Bảy bật ngồi dậy trước, ra mở hé cửa.
Ngoài đó Nhất Khang đứng thẳng người, áo sơ mi cài kín, tay trái cầm sổ ghi chép, gọng kính vàng mảnh phản chiếu ánh đèn dầu từ hành lang.
Gương mặt hắn không cảm xúc, chỉ liếc vào trong rồi nói gọn:
“Con nhỏ Lụa theo tôi vô phòng. Phẩy quạt.”
Dì Bảy khựng lại, chưa kịp đáp, thì Mắm đã nhìn sang Lụa, mắt trợn tròn.
“Dạ… dạ cậu kêu con?”
“Ừ.”
Dì Bảy lúng túng: “Nó mới tắm ra, để tôi… thay đồ cho nó rồi đưa lên.”
“Không cần. Tôi đang chờ. Vô liền.”
Nói xong Nhất Khang quay đi, không chờ ai phản hồi.
Lụa đứng đó, mặt đỏ lên không phải vì xấu hổ, mà vì hoang mang. Mắm thì thầm sát bên:
“Đi đi, đi lẹ, đừng để ổng gọi lần nữa.”
“Che tạm vậy. Vô làm xong thì về liền. Không hỏi, không nói gì thừa nghe chưa.”
Lụa gật đầu, run tay kéo vạt áo xuống.
Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng, phát ra một tiếng “cạch” khô khốc.
Lụa bước từng bước rón rén, tay siết chặt cán quạt tre.
Phòng của cậu Khang nằm ở dãy chính, kế bên thư phòng. Không rộng, nhưng ngăn nắp và lạnh lẽo.
Bàn gỗ lớn đặt sát cửa sổ, bên trên là chồng sổ sách, đèn dầu hắt ánh sáng vàng lên gương mặt cúi xuống của hắn.
Nhất Khang đang ngồi viết, gọng kính vàng mảnh ánh lên dưới ngọn đèn.
Trên bàn là từng nét bút đều đặn, thẳng hàng, không sai một ly.
Lụa đứng yên cạnh bàn, hai tay nắm lấy cán quạt, phẩy từng nhịp theo thói quen học từ dì Bảy.
Ánh mắt Nhất Khang dừng lại không phải trên gương mặt cô, mà là nơi chiếc khăn phủ lỏng trên vai, che phần ngực mảnh khảnh dưới lớp áo ngủ mỏng.
“Ngực thẳng băng, có gì đâu mà che.”
Lụa như bị ai đạp thẳng vào ngực.
Cô đứng chết trân, mặt nóng bừng như bị bỏng.
Tay lập cập giữ lấy vạt áo, cái quạt suýt tuột khỏi tay.
Không phải vì câu nói đó có gì dơ bẩn. Mà vì nó quá trần trụi. Lạnh lùng.
Như thể hắn không nhìn cô là con người, mà chỉ là một khối thịt được phân tích, đánh giá, rồi kết luận gọn lỏn bằng vài từ cay nghiệt.
Cô không dám phản ứng. Không nói một lời.
Chỉ cúi đầu thấp hơn, tay tiếp tục quạt, từng nhịp phẩy ra như đang run rẩy.
Nhất Khang không nhìn cô nữa. Hắn trở lại với sổ sách, như thể chưa từng thốt ra câu nói nào.
20
0
2 tháng trước
3 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
