0 chữ
Chương 8
Chương 8
“Không lẽ là cậu chủ động?”
“....”
Đường Tư không nói gì.
Lâm Y lại hỏi...
“Cô ta rất đẹp?”
“....”
Đường Tư vẫn im lặng.
Lâm Y đã hiểu...
Chủ động đấy.
Không phải đẹp bình thường đâu.
Đường Tư bị Lâm Y nhìn thấu, dù da mặt dày đến mấy cũng không giữ nổi nữa...
“Thôi mình đi đây, lát nữa nói chuyện qua mạng nhé!”
Cô đâu phải kẻ ngốc, mới không thừa nhận người phụ nữ đó đẹp đâu? Nếu không thì cô sẽ thành cái gì đây?
Lúc này Lâm Y đã khuất bóng, Đường Tư đột nhiên giơ tay sờ lên ngực mình, đôi mắt của người phụ nữ đó lại hiện lên trong đầu cô...
Màu hổ phách...
Không lẽ là con lai?
Bước vào cổng soát vé, đi qua hành lang dài, đợi lên máy bay, Đường Tư lại cảm thán thêm một câu: không thể không nói khoang hạng nhất đúng là tốt thật, chẳng có đứa trẻ nào cả, xem ra chuyến này có thể ngủ ngon giấc rồi.
Đường Tư xách hành lý lên, loay hoay hai lần mới nhét được vào khoang hành lý. Ngồi chưa đầy hai phút, điện thoại lại đổ chuông, Lâm Y cứ như thể gắn camera giám sát lên người cô vậy, canh giờ chuẩn không trượt phút nào.
Hai người vừa rồi nói chuyện còn chưa xong Đường Tư đã chuồn mất, cô quá hiểu cô bạn thân muốn hỏi gì, dứt khoát trước khi Lâm Y kịp mở miệng đã cắt ngang lời...
“Cậu đừng hỏi mình quá trình, mình say quá, chẳng nhớ gì hết.”
“Thật không?”
“Lừa cậu là chó! Nhưng có một điều, mình dám chắc chắn!” Đường Tư lập tức thay đổi giọng điệu: “Tên đó chắc chắn là một kẻ đạo mạo biếи ŧɦái!”
Đường Tư nhìn chằm chằm đầy phẫn nộ, chụp một bức ảnh cổ tay gửi cho Lâm Y.
Khoảnh khắc bức ảnh được gửi đi, Lâm Y ở đầu dây bên kia mắng một câu...
“Con nhỏ biếи ŧɦái đó!”
Sáng sớm hấp tấp vội vàng, mãi đến khi ngồi xuống đây Đường Tư mới cởϊ áσ khoác lông vũ, xắn tay áo lên và nhìn thấy một vòng bầm tím trên cổ tay.
Cô đã tự hỏi một chiếc vali chỉ đựng vài bộ quần áo thay đổi đâu nặng đến thế? Sao cứ thấy xách nặng tay, hoá ra là vì cái này?
Không thể nào là do cô tự làm, cô sợ đau nhất mà, nên ngoại trừ người phụ nữ đó sẽ không còn ai khác...
“Chết tiệt! Đừng để tôi gặp lại cô ta, nếu không tôi sẽ xử... ”
Chưa nói hết câu, Đường Tư đột nhiên ngớ người ra, tay ôm lấy miệng, giọng nhỏ như muỗi kêu...
“Thôi mình không nói với cậu nữa, cúp máy đây.”
Lúc này, người phụ nữ ở ghế chéo phía trước động đậy người, những ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng trên bàn phím laptop, tiếng lách cách tách tách, không hợp với không gian yên tĩnh lúc này.
Quỷ tha ma bắt!
Sao đi đâu cũng gặp cô ta vậy?
Đường Tư ước lượng khoảng cách giữa hai người...
“Kẻ đạo mạo biếи ŧɦái” nghe thấy rồi à?
Cô tự lẩm bẩm trong lòng, mắt lại không ngừng lén lút liếc nhìn người phụ nữ.
Thịnh Ninh gõ xong chữ cuối cùng, liền đóng laptop lại, nét mặt bình thản, động tác ung dung, như thể hoàn toàn không biết có người phía sau mình.
Giọng người này to như vậy, Thịnh Ninh sao có thể không nghe thấy?
Cô ngẩng đầu nhìn khoang bị rèm che phía trước, tiếp viên hàng không đang chuẩn bị đồ uống bên trong, tiếng vải quần áo sột soạt, đều nghe rõ mồn một, cô đâu có bị điếc.
Thịnh Ninh không giận, chỉ cảm thấy cô gái này ăn nói không giữ mồm giữ miệng.
Cô ta chỉ lo cổ tay mình bị bầm, nhưng sao cô ta không nghĩ xem, trong tình huống tối qua, ai là người động thủ trước?
Phong cách làm việc không theo lẽ thường, nếu là người khác thì đâu dám kể với ai, đằng này cô ta thì hay rồi... còn sốt sắng chia sẻ nữa chứ?
“....”
Đường Tư không nói gì.
Lâm Y lại hỏi...
“Cô ta rất đẹp?”
“....”
Đường Tư vẫn im lặng.
Lâm Y đã hiểu...
Chủ động đấy.
Không phải đẹp bình thường đâu.
Đường Tư bị Lâm Y nhìn thấu, dù da mặt dày đến mấy cũng không giữ nổi nữa...
“Thôi mình đi đây, lát nữa nói chuyện qua mạng nhé!”
Cô đâu phải kẻ ngốc, mới không thừa nhận người phụ nữ đó đẹp đâu? Nếu không thì cô sẽ thành cái gì đây?
Lúc này Lâm Y đã khuất bóng, Đường Tư đột nhiên giơ tay sờ lên ngực mình, đôi mắt của người phụ nữ đó lại hiện lên trong đầu cô...
Màu hổ phách...
Không lẽ là con lai?
Bước vào cổng soát vé, đi qua hành lang dài, đợi lên máy bay, Đường Tư lại cảm thán thêm một câu: không thể không nói khoang hạng nhất đúng là tốt thật, chẳng có đứa trẻ nào cả, xem ra chuyến này có thể ngủ ngon giấc rồi.
Hai người vừa rồi nói chuyện còn chưa xong Đường Tư đã chuồn mất, cô quá hiểu cô bạn thân muốn hỏi gì, dứt khoát trước khi Lâm Y kịp mở miệng đã cắt ngang lời...
“Cậu đừng hỏi mình quá trình, mình say quá, chẳng nhớ gì hết.”
“Thật không?”
“Lừa cậu là chó! Nhưng có một điều, mình dám chắc chắn!” Đường Tư lập tức thay đổi giọng điệu: “Tên đó chắc chắn là một kẻ đạo mạo biếи ŧɦái!”
Đường Tư nhìn chằm chằm đầy phẫn nộ, chụp một bức ảnh cổ tay gửi cho Lâm Y.
Khoảnh khắc bức ảnh được gửi đi, Lâm Y ở đầu dây bên kia mắng một câu...
Sáng sớm hấp tấp vội vàng, mãi đến khi ngồi xuống đây Đường Tư mới cởϊ áσ khoác lông vũ, xắn tay áo lên và nhìn thấy một vòng bầm tím trên cổ tay.
Cô đã tự hỏi một chiếc vali chỉ đựng vài bộ quần áo thay đổi đâu nặng đến thế? Sao cứ thấy xách nặng tay, hoá ra là vì cái này?
Không thể nào là do cô tự làm, cô sợ đau nhất mà, nên ngoại trừ người phụ nữ đó sẽ không còn ai khác...
“Chết tiệt! Đừng để tôi gặp lại cô ta, nếu không tôi sẽ xử... ”
Chưa nói hết câu, Đường Tư đột nhiên ngớ người ra, tay ôm lấy miệng, giọng nhỏ như muỗi kêu...
“Thôi mình không nói với cậu nữa, cúp máy đây.”
Lúc này, người phụ nữ ở ghế chéo phía trước động đậy người, những ngón tay thon dài gõ nhịp nhàng trên bàn phím laptop, tiếng lách cách tách tách, không hợp với không gian yên tĩnh lúc này.
Sao đi đâu cũng gặp cô ta vậy?
Đường Tư ước lượng khoảng cách giữa hai người...
“Kẻ đạo mạo biếи ŧɦái” nghe thấy rồi à?
Cô tự lẩm bẩm trong lòng, mắt lại không ngừng lén lút liếc nhìn người phụ nữ.
Thịnh Ninh gõ xong chữ cuối cùng, liền đóng laptop lại, nét mặt bình thản, động tác ung dung, như thể hoàn toàn không biết có người phía sau mình.
Giọng người này to như vậy, Thịnh Ninh sao có thể không nghe thấy?
Cô ngẩng đầu nhìn khoang bị rèm che phía trước, tiếp viên hàng không đang chuẩn bị đồ uống bên trong, tiếng vải quần áo sột soạt, đều nghe rõ mồn một, cô đâu có bị điếc.
Thịnh Ninh không giận, chỉ cảm thấy cô gái này ăn nói không giữ mồm giữ miệng.
Cô ta chỉ lo cổ tay mình bị bầm, nhưng sao cô ta không nghĩ xem, trong tình huống tối qua, ai là người động thủ trước?
Phong cách làm việc không theo lẽ thường, nếu là người khác thì đâu dám kể với ai, đằng này cô ta thì hay rồi... còn sốt sắng chia sẻ nữa chứ?
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
