TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Đường Tư có thể cảm nhận được gia đình họ có vấn đề, nhưng vấn đề này lại không ảnh hưởng đến sự vận hành chung.

Lâu dần, mọi người đều chai sạn, như thể vấn đề đã trở thành một mặc định, và nếu ai đó nói ra điều mặc định đã tồn tại, họ sẽ trở thành kẻ gây chuyện, khơi mào tranh cãi.

Nhưng con người dù sao cũng không phải cỗ máy. Đường Tư dù có tự cảm thấy mình là một con ốc gỉ, thì đó cũng chỉ là cảm giác trừu tượng.

Cô nghĩ rằng sở dĩ mình thể hiện sự nổi loạn đến vậy, rất có thể là vì môi trường trưởng thành như thế, sự kìm nén của cô đến từ việc không thể giãi bày cùng ai.

Đường Tư muốn làm điều gì đó, giống như việc cô lén lút đổi chuyên ngành tài chính sang bảo tồn di tích.

Mẹ cô, Đường Liễu Di, muốn bồi dưỡng cô thành người kế nhiệm gia nghiệp tiếp theo, nhưng cô lại đi ngược lại, chọn một thứ hoàn toàn không dính dáng gì đến tiền bạc. Khoảng cách giữa hai mẹ con đại khái cũng bắt đầu từ đó.

“Cậu định đi bao lâu?” Lâm Y đúng lúc lên tiếng, kéo thần trí đang phiêu du của Đường Tư trở về.

Đường Tư khẽ đá đầu mũi giày vào bánh xe vali: “Khoảng ba tháng.”

“Thế còn bà ngoại cậu...”

Nhắc đến người lớn, Lâm Y và Đường Tư không hẹn mà cùng cay xè sống mũi.

Đường Cẩn tuần trước được chẩn đoán mắc ung thư tuyến tụy, đã bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất. Hiện tại chỉ có thể điều trị bảo tồn, nếu may mắn thì được chín tháng, không may thì chỉ sáu tháng. Nói thẳng ra là chờ chết.

Đường Tư cụp mắt xuống, nét mặt mang đầy ý nghĩa...

“Mình phải làm gì đó, nếu không bà ngoại mình đáng thương quá.”

Lâm Y biết tình cảm của Đường Tư dành cho bà ngoại, lúc này cũng không nói thêm gì nữa. Cô dang tay định ôm lấy cô bạn thân thì đột nhiên khựng lại. Lâm Y nhíu mũi, ngửi ngửi trong không khí...

“Cậu có mùi gì thế?”

“Mùi gì? Mùi rượu ấy à?”

“Không phải...” Lâm Y túm lấy cổ áo Đường Tư, vùi mũi vào hõm cổ người bạn, liếc nhìn cô đầy nghi hoặc: “Là mùi nước hoa, còn là mùi gỗ... hoa cam? Cậu hình như không dùng loại này mà?”

Đường Tư bó tay với cái mũi thính như chó của cô bạn.

“Này này này... cậu đừng dùng cái giọng điệu này được không? Cứ như thể mình đi nɠɵạı ŧìиɧ vậy?”

“Cũng gần vậy rồi.” Lâm Y vỗ hai tay vào nhau: “Thành thật khai báo được khoan hồng, ngoan cố chống đối bị nghiêm trị.”

Hai người lớn lên cùng nhau từ nhỏ, có chuyện gì cũng không thể giấu được đối phương, đặc biệt là sau tuổi dậy thì khi cả hai đều phát hiện mình thích con gái, tình bạn cách mạng càng thêm bền chặt!

Giới tính giống nhau, tam quan nhất quán, đến cả khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© cũng y chang, đây không phải là tình bạn trời định thì là gì?

Đường Tư không định giấu Lâm Y, chỉ là chuyện này hơi khó xử, nhất thời cũng không biết nói sao cho rõ.

Cô vuốt mũi, nhỏ giọng nói...

“Chỉ mình cậu thôi nhé... mình say quá... với một người phụ nữ đã “tình một đêm” rồi...”

“Cậu với người ta “tình một... ưm!”

Đường Tư vội vàng bịt miệng Lâm Y...

“Tổ tông! Cậu la cái gì hả?”

Lâm Y cố nuốt ngược chữ “đêm” vào bụng. Giờ cô ấy gạt tay Đường Tư ra, mắt trợn tròn xoe...

“Cậu đùa hay thật đấy?”

“Có ai lấy chuyện này ra đùa không?”

“Người đó là ai? Ở đâu? Mình đi đánh cô ta!”

“Cậu đánh người ta làm gì?”

“Cô ta bắt nạt cậu chứ gì!”

“Ai nói với cậu?”

“Cậu... ”

Lâm Y định nói lợi dụng lúc cậu say xỉn mà “đánh úp”, chẳng phải là bắt nạt ư? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt ấp úng của Đường Tư, cuối cùng cô cũng hiểu ra...

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.