0 chữ
Chương 45
Chương 45
“Dù chết rồi cô cũng giúp tôi tìm, chỉ cần tìm được.”
Thời gian là ân oán của mùa xuân.
Tất cả sự héo úa tàn phai đều là để một lần nữa chào đón sự ra đời rực rỡ.
Mùa xuân lại vang lên lần nữa.
Giao ước muối là một hiệp ước vĩnh cửu không thể bị phá bỏ giữa người và thần.
Đường Tư dụi nước mắt vào gối, cô là vậy đó, dù trong lòng có buồn đến mấy, chỉ cần nước mắt tuôn ra, dường như bao nhiêu tủi hờn cũng vơi bớt. Đây là điều bà ngoại Đường Cẩn đã nói với cô.
Cô ngẩng mặt khỏi gối, đôi mắt vừa khóc xong nhìn mọi thứ mờ mịt. Ánh đèn hắt ra từ cửa ra vào vừa vặn, không đủ để Thịnh Ninh thấy dáng vẻ khó coi của Đường Tư, nhưng cô lại có thể nhìn rõ Thịnh Ninh.
Trong bóng tối mờ ảo, sự tĩnh lặng len lỏi sinh sôi.
Thịnh Ninh ngồi trên ghế, vẫn là con người đó, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng Đường Tư cứ thấy cô ấy không giống như trước nữa, lạnh lùng nhưng lại dịu dàng.
Sao cô ấy lại ngồi xa đến thế? Không sợ mình say rượu lăn xuống giường sao?
Đường Tư không rõ rốt cuộc người này có bản chất thế nào?
Thích phụ nữ hay không thích phụ nữ?
Nếu cô ấy không thích phụ nữ, vậy tại sao lại năm lần bảy lượt luôn xuất hiện khi cô gặp khó khăn? Ba lần đầu là trùng hợp, vậy lần này thì sao? Cũng là trùng hợp ư?
Chỉ cần Khương Li gọi một cú điện thoại là cô ấy đến ngay, đều là phụ nữ cả... Cô ấy có gì mà không yên tâm chứ?
Nhưng nếu cô ấy thích phụ nữ, vậy tại sao giờ lại thờ ơ như vậy?
Là giả vờ lạnh nhạt để mình phải mở lời trước? Hay muốn trở thành một người theo chủ nghĩa đạo đức lý tưởng không chút tì vết, từ từ thả mồi câu mình, để rồi dù mối quan hệ giữa họ có thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn có thể dễ dàng rũ bỏ mọi trách nhiệm và rút lui bất cứ lúc nào?
Đường Tư không ngại làm kẻ có tì vết đạo đức, xét cho cùng, đối với người trưởng thành mà nói, dù có hành vi vượt quá giới hạn hay không, chỉ cần suy nghĩ trong đầu thôi thì cũng đã chẳng còn trong sạch nữa rồi.
Điều cô quan tâm chỉ là xu hướng tính dục của đối phương. Cô không thể hôn tôi, ôm tôi, quyến rũ tôi… rồi sau đó mới nói với tôi rằng cô không thích phụ nữ.
Nếu là như vậy, cô không thể chấp nhận.
Đường Tư mềm mại đáng yêu như một con thỏ vô hại và ngây thơ, ôm chăn lăn về phía trước, vừa thấy sắp rơi khỏi mép giường thì Thịnh Ninh đã đứng dậy, dùng tay đỡ vững cô lại, hệt như cái đêm ở Kinh Bắc, kịp thời đến vậy.
Ngón tay Thịnh Ninh hơi lạnh, cảm giác áp vào cánh tay như dòng suối trong vắt chảy qua. Cúc áo cổ vẫn cài đến chiếc trên cùng, đôi mắt màu hổ phách ấy, tựa như nụ cười của nai sừng tấm giữa rừng sâu.
Hương rượu thoang thoảng lẫn trong hơi thở, chếnh choáng say. Đường Tư cọ cọ cái đầu bị đẩy về gối một cách khó chịu, phát ra những âm điệu biến dạng, lên bổng xuống trầm ...
“Sao không để tôi mời cô ăn cơm?” Tóc cô lướt qua ngón tay Thịnh Ninh, vấn vít không tiếng động.
“Tôi chỉ tiện tay giúp cô thôi, không cần khách sáo vậy đâu.” Thịnh Ninh nhẹ nhàng gỡ tay ra, không một chút giằng co.
Đường Tư ngẩng cằm lên, giả vờ như một đứa trẻ bướng bỉnh ...
“Vậy tại sao hôm nay cô lại đến đón tôi?”
“Vì cô say rồi.”
Thịnh Ninh rụt tay lại, trở về ghế ngồi.
Nếu không phải Thịnh Ninh nhắc câu này, Đường Tư đã quên mất chuyện mình say rồi.
Thời gian là ân oán của mùa xuân.
Tất cả sự héo úa tàn phai đều là để một lần nữa chào đón sự ra đời rực rỡ.
Mùa xuân lại vang lên lần nữa.
Giao ước muối là một hiệp ước vĩnh cửu không thể bị phá bỏ giữa người và thần.
Đường Tư dụi nước mắt vào gối, cô là vậy đó, dù trong lòng có buồn đến mấy, chỉ cần nước mắt tuôn ra, dường như bao nhiêu tủi hờn cũng vơi bớt. Đây là điều bà ngoại Đường Cẩn đã nói với cô.
Cô ngẩng mặt khỏi gối, đôi mắt vừa khóc xong nhìn mọi thứ mờ mịt. Ánh đèn hắt ra từ cửa ra vào vừa vặn, không đủ để Thịnh Ninh thấy dáng vẻ khó coi của Đường Tư, nhưng cô lại có thể nhìn rõ Thịnh Ninh.
Trong bóng tối mờ ảo, sự tĩnh lặng len lỏi sinh sôi.
Thịnh Ninh ngồi trên ghế, vẫn là con người đó, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng Đường Tư cứ thấy cô ấy không giống như trước nữa, lạnh lùng nhưng lại dịu dàng.
Đường Tư không rõ rốt cuộc người này có bản chất thế nào?
Thích phụ nữ hay không thích phụ nữ?
Nếu cô ấy không thích phụ nữ, vậy tại sao lại năm lần bảy lượt luôn xuất hiện khi cô gặp khó khăn? Ba lần đầu là trùng hợp, vậy lần này thì sao? Cũng là trùng hợp ư?
Chỉ cần Khương Li gọi một cú điện thoại là cô ấy đến ngay, đều là phụ nữ cả... Cô ấy có gì mà không yên tâm chứ?
Nhưng nếu cô ấy thích phụ nữ, vậy tại sao giờ lại thờ ơ như vậy?
Là giả vờ lạnh nhạt để mình phải mở lời trước? Hay muốn trở thành một người theo chủ nghĩa đạo đức lý tưởng không chút tì vết, từ từ thả mồi câu mình, để rồi dù mối quan hệ giữa họ có thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn có thể dễ dàng rũ bỏ mọi trách nhiệm và rút lui bất cứ lúc nào?
Điều cô quan tâm chỉ là xu hướng tính dục của đối phương. Cô không thể hôn tôi, ôm tôi, quyến rũ tôi… rồi sau đó mới nói với tôi rằng cô không thích phụ nữ.
Nếu là như vậy, cô không thể chấp nhận.
Đường Tư mềm mại đáng yêu như một con thỏ vô hại và ngây thơ, ôm chăn lăn về phía trước, vừa thấy sắp rơi khỏi mép giường thì Thịnh Ninh đã đứng dậy, dùng tay đỡ vững cô lại, hệt như cái đêm ở Kinh Bắc, kịp thời đến vậy.
Ngón tay Thịnh Ninh hơi lạnh, cảm giác áp vào cánh tay như dòng suối trong vắt chảy qua. Cúc áo cổ vẫn cài đến chiếc trên cùng, đôi mắt màu hổ phách ấy, tựa như nụ cười của nai sừng tấm giữa rừng sâu.
“Sao không để tôi mời cô ăn cơm?” Tóc cô lướt qua ngón tay Thịnh Ninh, vấn vít không tiếng động.
“Tôi chỉ tiện tay giúp cô thôi, không cần khách sáo vậy đâu.” Thịnh Ninh nhẹ nhàng gỡ tay ra, không một chút giằng co.
Đường Tư ngẩng cằm lên, giả vờ như một đứa trẻ bướng bỉnh ...
“Vậy tại sao hôm nay cô lại đến đón tôi?”
“Vì cô say rồi.”
Thịnh Ninh rụt tay lại, trở về ghế ngồi.
Nếu không phải Thịnh Ninh nhắc câu này, Đường Tư đã quên mất chuyện mình say rồi.
0
0
13 giờ trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
