0 chữ
Chương 43
Chương 43
“Nghi ngờ gì?”
“Nghi ngờ cậu có ý đồ xấu đấy, gấp gáp muốn đưa người ta về khách sạn, cậu muốn làm gì?”
Thịnh Ninh liếc cô ấy một cái, cảm thấy lời này thật sự vô lý. Cô không hiểu sao Huống Li có thể nói ra được, nếu không phải cô ấy gọi điện thoại, cô sẽ không bao giờ đến đây, bây giờ mình đến rồi lại thành có ý đồ xấu sao?
Nhưng Thịnh Ninh không muốn giải thích, cô ấy đường đường chính chính, không có ý đó, nên không hề chột dạ.
Thế là cô ngồi xuống, cầm ly không cồn lên, nhấp một ngụm nhỏ. Hương thơm thanh mát của trà lúa mạch lan tỏa trong kẽ răng cô, không lạnh nhưng lại sảng khoái đến tận tâm can.
“Huống Li.”
“Ừm?”
“Cô ấy à, phóng khoáng, hoạt bát vui vẻ, đôi khi còn có chút vô tư. Thật lòng mà nói, sự xuất hiện của cô ấy khá bất ngờ đối với tôi. Tôi và cô ấy giống như một con cá nhiệt đới đột nhiên nhảy vào hồ, cô ấy lướt qua lướt lại một cách sôi nổi, dường như tò mò về mọi thứ. Nhưng thì sao chứ? Mặc dù cô ấy ngang nhiên bơi lội trong hồ, nhưng cô ấy không hề làm phiền tôi, cô ấy chỉ bơi theo cách của riêng mình, dùng cái đuôi của mình tạo ra những gợn sóng trên mặt nước, ngoài ra không có gì khác.”
“Chắc chắn thế sao?”
Hồ và cá, vốn dĩ đã đặc biệt, chúng sống cộng sinh.
Trực giác của mình không sai.
“Ừm.”
Thịnh Ninh không nói gì thêm, cô đứng dậy khỏi ghế: “Tôi đưa cô ấy về nhà đây.”
Nói rồi, cô vòng qua Huống Li đi về phía Đường Tư.
Thật kỳ lạ, Huống Li gọi cô nãy giờ cô ấy đều không phản ứng, thế mà lúc này Thịnh Ninh vừa đưa tay ra, còn chưa chạm vào cô ấy, Đường Tư đã đưa tay lên ôm lấy cổ Thịnh Ninh. Thịnh Ninh gần như không cần dùng sức, Đường Tư đã đứng dậy khỏi ghế, nghiêng người đổ vào lòng cô.
Huống Li nhìn mà ngây người.
Đây là tỉnh rồi ư? Hay là ngơ ngác?
Cô ta còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đã thấy Đường Tư đang tựa cằm lên vai Thịnh Ninh, đôi mắt mở rồi lại khép, bất ngờ nháy mắt với cô ta một cái.
Huống Li kinh ngạc!
Cô gái tốt bụng, cậu giả say đấy à!
Suỵt...
Thịnh Ninh đưa Đường Tư vào ghế phụ, rồi cúi người thắt dây an toàn cho cô ấy. Khi rút người ra, cô nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ của Đường Tư, không lớn… rất nhỏ, nếu không phải tai Thịnh Ninh vừa vặn lướt qua môi cô ấy thì cũng sẽ không nghe thấy tiếng này.
Chắc là khó chịu rồi, đầu cô ấy nghiêng ngả tựa vào gối đầu, lông mi từng sợi rõ ràng khẽ run rẩy, dáng vẻ vai rũ xuống… giống như một chú mèo con tủi thân.
“Tôi đưa cô về.”
Thịnh Ninh đóng cửa xe, vòng qua bên kia rồi ngồi vào ghế lái.
Xe chạy qua hai ngã tư, khi dừng đèn đỏ, Huống Li gửi tin nhắn đến:
[Chuyện hôm nay là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu]
[Nhưng tôi cũng đảm bảo với cậu, tôi thật sự không chuốc rượu cô ấy, cô ấy chỉ uống một ly thôi]
[Tôi nghĩ cô gái này đã gặp phải chuyện gì đó, tâm trạng cô ấy có vẻ tệ]
Thịnh Ninh nhìn chằm chằm vào đèn đỏ, cho đến khi đồng hồ đếm ngược sắp kết thúc, cô mới trả lời bằng tin nhắn chuyển giọng nói:
[Cậu không nên xin lỗi tôi, cậu nên xin lỗi cô ấy]
Đến khách sạn, Thịnh Ninh lại đỡ Đường Tư ra khỏi xe, chỉ dùng một tay vòng qua gáy Đường Tư ôm lấy vai cô ấy, liền giữ cô ấy đứng vững, gần như không cần dùng sức. Còn người đang đổ vào lòng cô thì ngoài việc cúi đầu lông mi khẽ run rẩy ra, cũng gần như không có bất kỳ cử động nào khác, ngoan đến lạ.
“Nghi ngờ cậu có ý đồ xấu đấy, gấp gáp muốn đưa người ta về khách sạn, cậu muốn làm gì?”
Thịnh Ninh liếc cô ấy một cái, cảm thấy lời này thật sự vô lý. Cô không hiểu sao Huống Li có thể nói ra được, nếu không phải cô ấy gọi điện thoại, cô sẽ không bao giờ đến đây, bây giờ mình đến rồi lại thành có ý đồ xấu sao?
Nhưng Thịnh Ninh không muốn giải thích, cô ấy đường đường chính chính, không có ý đó, nên không hề chột dạ.
Thế là cô ngồi xuống, cầm ly không cồn lên, nhấp một ngụm nhỏ. Hương thơm thanh mát của trà lúa mạch lan tỏa trong kẽ răng cô, không lạnh nhưng lại sảng khoái đến tận tâm can.
“Huống Li.”
“Ừm?”
“Cô ấy à, phóng khoáng, hoạt bát vui vẻ, đôi khi còn có chút vô tư. Thật lòng mà nói, sự xuất hiện của cô ấy khá bất ngờ đối với tôi. Tôi và cô ấy giống như một con cá nhiệt đới đột nhiên nhảy vào hồ, cô ấy lướt qua lướt lại một cách sôi nổi, dường như tò mò về mọi thứ. Nhưng thì sao chứ? Mặc dù cô ấy ngang nhiên bơi lội trong hồ, nhưng cô ấy không hề làm phiền tôi, cô ấy chỉ bơi theo cách của riêng mình, dùng cái đuôi của mình tạo ra những gợn sóng trên mặt nước, ngoài ra không có gì khác.”
Hồ và cá, vốn dĩ đã đặc biệt, chúng sống cộng sinh.
Trực giác của mình không sai.
“Ừm.”
Thịnh Ninh không nói gì thêm, cô đứng dậy khỏi ghế: “Tôi đưa cô ấy về nhà đây.”
Nói rồi, cô vòng qua Huống Li đi về phía Đường Tư.
Thật kỳ lạ, Huống Li gọi cô nãy giờ cô ấy đều không phản ứng, thế mà lúc này Thịnh Ninh vừa đưa tay ra, còn chưa chạm vào cô ấy, Đường Tư đã đưa tay lên ôm lấy cổ Thịnh Ninh. Thịnh Ninh gần như không cần dùng sức, Đường Tư đã đứng dậy khỏi ghế, nghiêng người đổ vào lòng cô.
Huống Li nhìn mà ngây người.
Đây là tỉnh rồi ư? Hay là ngơ ngác?
Cô ta còn chưa kịp hiểu rõ tình hình thì đã thấy Đường Tư đang tựa cằm lên vai Thịnh Ninh, đôi mắt mở rồi lại khép, bất ngờ nháy mắt với cô ta một cái.
Huống Li kinh ngạc!
Suỵt...
Thịnh Ninh đưa Đường Tư vào ghế phụ, rồi cúi người thắt dây an toàn cho cô ấy. Khi rút người ra, cô nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ của Đường Tư, không lớn… rất nhỏ, nếu không phải tai Thịnh Ninh vừa vặn lướt qua môi cô ấy thì cũng sẽ không nghe thấy tiếng này.
Chắc là khó chịu rồi, đầu cô ấy nghiêng ngả tựa vào gối đầu, lông mi từng sợi rõ ràng khẽ run rẩy, dáng vẻ vai rũ xuống… giống như một chú mèo con tủi thân.
“Tôi đưa cô về.”
Thịnh Ninh đóng cửa xe, vòng qua bên kia rồi ngồi vào ghế lái.
Xe chạy qua hai ngã tư, khi dừng đèn đỏ, Huống Li gửi tin nhắn đến:
[Chuyện hôm nay là lỗi của tôi, tôi xin lỗi cậu]
[Nhưng tôi cũng đảm bảo với cậu, tôi thật sự không chuốc rượu cô ấy, cô ấy chỉ uống một ly thôi]
Thịnh Ninh nhìn chằm chằm vào đèn đỏ, cho đến khi đồng hồ đếm ngược sắp kết thúc, cô mới trả lời bằng tin nhắn chuyển giọng nói:
[Cậu không nên xin lỗi tôi, cậu nên xin lỗi cô ấy]
Đến khách sạn, Thịnh Ninh lại đỡ Đường Tư ra khỏi xe, chỉ dùng một tay vòng qua gáy Đường Tư ôm lấy vai cô ấy, liền giữ cô ấy đứng vững, gần như không cần dùng sức. Còn người đang đổ vào lòng cô thì ngoài việc cúi đầu lông mi khẽ run rẩy ra, cũng gần như không có bất kỳ cử động nào khác, ngoan đến lạ.
0
0
13 giờ trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
