TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Tạm Biệt Khang Kiều

Lục Duẫn Tín cũng chẳng nói gì thêm, xoay người đi trước.

Giang Điềm buông quai balo ra, định bước theo thì thấy một nam sinh chặn trước mặt Lục Duẫn Tín, người gầy thấp, giọng nói vừa ngạc nhiên vừa không chắc chắn lại hướng về phía cô:

“Chị Điềm!”

Giang Điềm ngẩn ra.

Lại thấy cậu ta chỉ tay về phía mình, hô lên với Lục Duẫn Tín:

“Anh Duẫn! Anh Duẫn! Là thật, là chị Điềm kìa!”

Cái vẻ nhắng nhít đó, không phải Khỉ Gầy thì còn ai vào đây...

Giang Điềm lập tức phản ứng, khẽ nở nụ cười mơ hồ:

“Anh Duẫn của cậu trông như chẳng nhận ra tôi vậy.”

“Sao lại không nhận ra được.” Phùng Uý Nhiên khịt một tiếng, điều chỉnh đống sách đang ôm trong lòng: “Hè năm ngoái chẳng phải còn...”

Lục Duẫn Tín liếc mắt nhìn qua.

Phùng Uý Nhiên lập tức ngậm miệng, rồi cười gượng, nghiêng người nhường đường.

Thấy Giang Điềm vẫn đứng tại chỗ, dùng ánh mắt dõi theo bóng dáng Lục Duẫn Tín, cậu ta “hề hề” hai tiếng, bước đến an ủi:

“Chị Điềm, không sao mà, sau này còn nhiều cơ hội, hơn nữa Nhất Trung mạnh về khối tự nhiên, con trai giỏi nhiều vô kể, học giỏi đầy rẫy, còn có người biết nhảy popping, chơi trống nữa...”

“Có ai hơn được Lục Duẫn Tín không?” Giang Điềm hỏi.

Phùng Vị Nhiên lập tức cứng họng.

Giang Điềm lướt qua cậu ta.

“Biết nói chuyện không vậy...”

Phùng Uý Nhiên lẩm bẩm một câu, nhìn hai cái bóng dáng một cao một thấp, một trước một sau, rồi gãi đầu đuổi theo:

“À đúng rồi, chị Điềm, suýt thì em quên, Đông Quách... à không, cô Quách bảo em nhắc chị lên văn phòng cô ấy một chuyến, là cô chủ nhiệm lớp mình, hung dữ cực luôn, chị cẩn thận nha.”

...

Quách Đông Vi hơi tròn người, đeo kính gọng mảnh, tóc uốn xoăn nâu như mì gói. Trải qua bốn khóa dạy lớp 12, kinh nghiệm đầy mình, yêu cầu nghiêm khắc, không ít học sinh quậy phá rơi vào tay cô đều phải ngoan ngoãn phục tùng.

Nhưng gặp phải kiểu học sinh như Giang Điềm thành tích tốt, xinh xắn ngoan ngoãn, giải nhất cuộc thi “Tân khái niệm”, cô nói chuyện cười suốt, khóe miệng chẳng thả lỏng nổi.

“Cơ bản là vậy, có chuyện gì cứ tìm cô hoặc giáo viên quản sinh là được. Ồ đúng rồi.” Quách Đông Vi chợt nhớ ra: “Chỗ ngồi lớp mình xếp từ trước khai giảng rồi, sau mỗi kỳ thi lớn thì thay đổi, tháng 10 thi tháng, tháng 11 thi giữa kỳ, cứ vậy mà tính. Lớp mình số lẻ, cộng thêm em thì vừa đẹp... Giang Điềm, em muốn bạn cùng bàn thế nào?”

Gần sáu giờ mà chưa ăn gì.

Bụng Giang Điềm đã réo, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản:

“Có thể là bạn nào học tự nhiên tốt một chút không ạ? Em không giỏi Lý với Hóa cho lắm.”

“Em khiêm tốn rồi, đứng top 20 Tam Trung mà, dở mấy cũng chẳng dở tới đâu.” Quách Đông Vi cười híp mắt, rút một tờ bảng thành tích lớn từ trong bìa hồ sơ: “Đây là thành tích học kỳ trước của lớp mình, em qua đây xem thử...”

Giang Điềm hơi nghiêng người tới.

“Lục Duẫn Tín luôn rất ổn định, chỉ tính sáu môn tự nhiên thôi đã hơn người đứng thứ hai ít nhất ba mươi điểm. Em ấy yếu Văn với Anh Văn, nhưng cũng không sao cả.” Cô Quách nói, tay trượt xuống dưới: “Xếp thứ hai khối tự nhiên là Thẩm Truyền, tổng điểm em ấy gần như bằng điểm các môn tự nhiên, thứ ba để cô xem... Lục Duẫn Tín thật ra cái gì cũng tốt, mỗi tội không thích nói chuyện, chẳng thích để ý người khác, làm bài tập thì qua loa, nhưng em ấy là bộ mặt của Nhất Trung, cô cũng hết cách...”

Chắc là do điều hòa trong văn phòng mở hơi nóng.

Giang Điềm ngồi yên, ánh mắt rơi vào cái tên xếp đầu bảng thành tích, mặt khẽ ửng đỏ.

“Cô Quách ơi.” Cô nuốt nước bọt: “Em nghĩ bạn Lục...”

“Phùng Uý Nhiên đi!” Cô Quách gật đầu: “Phùng Uý Nhiên thế nào? Em ấy đứng thứ năm khối tự nhiên, lại là lớp trưởng, lanh lẹ, biết giúp đỡ người khác, quan trọng là rất thích giảng bài cho bạn học, em thấy được không?”

Vừa nói, cô liền ghi tên Giang Điềm vào chỗ bàn đầu tiên hàng đầu tiên cạnh cửa, còn chuyển Phùng Uý Nhiên từ bàn thứ hai cạnh Lục Duẫn Tín sang ngồi bên Giang Điềm.

Cô nhìn ba chữ viết đều đặn bên cạnh tên mình, khẽ nói:

“Vâng... cũng được ạ.”

Da Giang Điềm trắng, hơi bầu bĩnh, hai lúm đồng tiền ngại ngùng đáng yêu khiến Quách Đông Vi đặc biệt yêu quý, cúi người lục dưới bàn, móc ra hai cái bánh bò gói nhãn “Đặc sản” nhét cho cô...

...

“Gọi là chị Điềm không có nghĩa là lớn tuổi, cậu ấy học lớp Một lúc mới năm tuổi, nhỏ hơn cậu hai tuổi lận đó!”

“Tại sao gọi là chị Điềm ấy hả? Đùa thôi... Phải kể đến hè năm ngoái mới được, trại hè Toán học, ừm, kiểu tiền Olympic ấy, tổ chức cùng chỗ với cuộc thi Tân khái niệm, ngay tại Tam Trung Bắc Thành . Nhiều trường cùng tham gia lắm, rồi một hôm tối nọ, có lãnh đạo cấp trên đến thị sát, bảo là đãi học sinh một bữa ngon. Ai cũng mừng húm. Rồi lãnh đạo lại bảo, toàn là dân học thuật, làm trận đấu trí đi, lấy trường làm đơn vị thi đấu, chơi nối từ thơ với thành ngữ trộn vào, ai trả lời sai thì loại.”

“Lúc đầu dễ mà, sau đó cơ bản chỉ còn lại Nhất Trung tụi mình và Tam Trung đấu qua lại, cuối cùng Nhất Trung còn bốn người, Tam Trung chỉ còn mình chị Điềm. Người nhỏ xíu, nói chuyện dịu dàng, nhìn chẳng có sát khí gì... Bọn tớ còn đang bàn xem nên chọn xiên thịt cay hay ngọt nữa cơ, kết quả, cậu ấy một chọi bốn suốt nửa tiếng, cuối cùng vung ra câu ngao trích gì gì nuốt cá voi, không ai nối được, cả phòng vỗ tay vang trời!”

“Các cậu không biết đâu, lúc đó tụi tớ bị căng tin hành cho thảm lắm, ngồi ăn mì bò, nhìn bàn của mấy người Tam Trung toàn tôm hùm, chân giò nướng, cánh gà kho... Gió từ bên đó thổi xuống, đau lòng ghê gớm... À tất nhiên, chị Điềm có bảo bạn mang qua chia cho bọn tớ một đống, làm bọn tớ ngại gần chết luôn...”

Vừa vào lớp, Giang Điềm đã thấy Lục Duẫn Tín gục xuống bàn ngủ, còn Phùng Uý Nhiên thì ngồi bên cạnh bô lô ba la.

“Nói xấu sau lưng người ta là không tốt đâu nha.”

Giang Điềm ném tờ sơ đồ chỗ ngồi cho Phùng Uý Nhiên, rồi lục trong balo ra một túi lớn, giữ lại một phần, còn lại đưa cho cậu ta.

Phùng Uý Nhiên xé miệng bao nhét vào miệng, nói lúng búng:

“Chị Điềm, để tớ phát cho!”

“Không được đâu.” Nói rồi Giang Điềm đi sang bên kia lớp, dáng vẻ rất thân thiện, phát từng gói cho các bạn:

“Đây là đồ tớ mang từ Bắc Thành về, nếu không chê thì ăn thử nha.”

“Ồ, kẹo đậu phộng hả...”

“Người trong nghề à, Trình Lục Nương, xếp hàng không khó...”

“...”

Giang Điềm phát một vòng, được khen không ít.

Tiếng xếp bàn ghế khá to, Lục Duẫn Tín đã tỉnh, chống cằm bằng một tay, ánh mắt vẫn chưa có tiêu điểm.

Giang Điềm ngồi xuống bàn trước mặt cậu, quay đầu lại, xòe tay, cười híp mắt:

“Cảm ơn vì chiều nay cậu đã đến đón tôi nha, này, cho cậu hai miếng.”

Bao giấy màu nâu gói cẩn thận, lòng bàn tay trắng mịn như ngọc.

Lục Duẫn Tín nhìn chăm chăm vào tay cô, rồi lướt sang Phùng Uý Nhiên lắm mồm bên cạnh, tầm mắt dừng lại một chút...

Lãnh đạm rút lại:

“Không cần.”

“Cậu thử đi mà, ngon lắm, vị nam việt quất mà tôi thích nhất...”

Chưa kịp nói hết, Lục Duẫn Tín đã đứng dậy, đẩy ghế trống bên cạnh rồi bước ra ngoài.

Bỏ lại Giang Điềm với nụ cười đông cứng, mặt đỏ bừng, tay lơ lửng trên bàn cậu, rút lại cũng không xong, để đó cũng không được...

“Anh Duẫn hôm nay trông có vẻ không được bình thường.”

“Anh Duẫn với chị Điềm không hợp mệnh à, chị Điềm đáng yêu dễ thương thế mà...”

Cả lớp xì xào bàn tán.

Phùng Uý Nhiên bước lên bục giảng, gõ hai cái lên bảng đen:

“Chuông reo rồi, im lặng đi.”

...

Tiết tự học buổi tối ở Nhất Trung chia theo ca. Học sinh bán trú học hai tiết đến 8 giờ rưỡi, học sinh nội trú học ba tiết đến 9 giờ 15.

Buổi tự học đầu kỳ, Chủ nhật và sau kỳ nghỉ ngắn là do giáo viên chủ nhiệm phụ trách, những ngày khác sẽ do các thầy cô dạy sáu môn tự nhiên luân phiên.

Quách Đông Vi trực lớp, cả phòng học im phăng phắc.

Ngày 16 tháng 2, trời nắng.

Khỉ Gầy vẫn như xưa. Cô giáo chủ nhiệm mới đã bình luận về bài văn của tôi. Trưa về ký túc xá không ai, tối mới làm quen. Hôm nay hình như không còn chuyện gì nữa.

Chả muốn viết gì cả...

Gặp lại cậu ấy rất vui.

Gặp lại cậu ấy là muốn cười.

Gặp lại cậu ấy là muốn đến gần.

Nhưng cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy...

Haizz, ai bảo trước kia mình đã làm chuyện xấu với cậu ấy như thế...

Giang Điềm lật trang mới.

Sợi Lông nói, con trai vừa cao, vừa đẹp trai, vừa thông minh, tính tình lại tốt, chỉ có trong tiểu thuyết ngôn tình thôi.

“Sợi Lông là ai thế?” Phùng Uý Nhiên đột nhiên thò đầu sang.

“Này này, cậu làm gì nhìn lén thế!” Giang Điềm vội ôm chặt nhật ký, thì thầm:

“Đang giờ tự học mà...”

“Phùng Uý Nhiên, em lắm lời quá!” Quách Đông Vi ném một cục phấn:

“Lên bảng đứng!”

Yên tĩnh trở lại, tiếng lật sách, tiếng bút viết vang lên rõ ràng.

Giang Điềm cẩn thận xoay người, nhét cuốn nhật ký vào balo, không cẩn thận làm rơi cây bút trên bàn, “cạch” một tiếng, cô cúi người nhặt, vô tình liếc thấy chân Lục Duẫn Tín.

Dài, thẳng.

Buông thả gác lên thanh ngang bàn, duỗi tới một chút là gần sát hai chân sau ghế cô...

Lớp Một có 40 học sinh, khoảng cách giữa các bàn tương đối vừa phải.

Chỉ là, cậu ấy mang đôi giày thể thao, dây đặc biệt dài, buộc hai vòng còn dư một đoạn...

Giang Điềm đặt nhẹ cây bút xuống đất, rồi lặng lẽ nhặt lấy dây giày bên trái, quấn vài vòng, sau đó nhặt luôn dây bên phải...

Lục Duẫn Tín bị ám ảnh sạch sẽ, dây giày rất sạch.

Giang Điềm buộc xong, ngắm nghía, lẩm nhẩm khẩu hình:

“Ừm... đẹp ghê.”

...

Tiếng chuông 8 rưỡi vang lên rất nhanh.

Quách Đông Vi đặt bút xuống, bắt đầu mắng Phùng Uý Nhiên.

Khoảng một nửa số học sinh đứng dậy thu dọn cặp sách:

“Lát ăn gì?”

“Đi chung không?”

“Mai gặp nha...”

Không khí trong lớp rôm rả hẳn lên.

Lục Duẫn Tín tỉnh dậy, bạn cùng bàn nói với cậu:

“Anh Duẫn, tớ có việc về trước, cậu đi với Khỉ Gầy nha.”

Lục Dụng Tín “Ừ” một tiếng, vừa ngáp vừa duỗi chân chậm rãi.

Duỗi một lúc thì thấy không đúng, cậu khựng lại, nhìn chằm chằm vào cái đuôi ngựa thấp của cô gái trước mặt vài giây, bất chợt cúi người.

Quả nhiên, thấy hai bên dây giày của mình bị buộc chặt vào chân ghế của cô.

Phía cuối còn thắt... giống nơ con bướm?

Lục Duẫn Tín nhắm mắt, hít sâu một hơi, chân đạp mạnh hai cái vào ghế.

Cô gái phía trước cau mày quay đầu:

“Làm gì vậy, tôi với cậu không thân mà...”

“Giang Điềm!”

Cậu gọi thẳng tên họ của cô, giọng đè thấp, vừa bực vừa nhịn.

“Á ha?” Giang Điềm chớp mắt, vẻ mặt vô tội:

“Cậu chẳng phải không nhớ tôi sao...”

1

0

4 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.