TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 35
Chương 35

Cảm giác của nụ hôn ấy, rất tuyệt.

Cảm giác của cái ôm ấy, thật khó quên.

Nó khiến Lê Diệp, người gần như không biết sự bốc đồng là gì, hiếm hoi trải nghiệm được cảm giác adrenaline tăng vọt.

Cuối cùng không biết đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại bao nhiêu lần, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng ập đến, Lê Diệp lơ mơ ngủ thϊếp đi trong dư âm của nụ hôn ấy.

Hôm sau, Lê Diệp xin được Wechat của Tả Mộc từ Nhậm Tuấn Nguyên, rồi gửi lời mời kết bạn cho đối phương.

Nhưng chờ cả ngày, vẫn không được chấp nhận.

Sau khi lời mời kết bạn Wechat bị từ chối, Lê Diệp bình tĩnh lại.

Mặc dù không có kinh nghiệm yêu đương, may mắn là chỉ số IQ của anh đủ cao.

Thái độ của Tả Mộc có thể đoán ra được, cậu không thích đám học sinh ban quốc tế này, bao gồm cả Lê Diệp.

Cảm giác vi tế giữa họ, đối với Lê Diệp là còn vương vấn, nhưng ở chỗ Tả Mộc, hoàn toàn có thể bỏ qua.

Lê Diệp không chủ động liên lạc với Tả Mộc nữa, anh không muốn quá vội vàng, lại còn hy vọng sẽ có thêm nhiều cơ hội tình cờ gặp gỡ để thúc đẩy mối quan hệ.

Nhưng kể từ nụ hôn đột ngột ở quán bar đó, giữa anh và Tả Mộc dường như đã bị nhấn nút tạm dừng.

Trước đây luôn thỉnh thoảng gặp nhau trong trường hoặc ngoài trường, nhưng sau đó liên tục nửa tháng, Lê Diệp thậm chí đã đến mua cơm thịt kho tàu hai lần, nhưng chỉ thấy một cặp vợ chồng trung niên bận rộn trong quán, không hề thấy bóng dáng Tả Mộc.

Dù cho Lê Diệp có kiên nhẫn đến đâu, lúc này cũng có chút đứng ngồi không yên.

Chiều cuối tuần hôm đó, anh kết thúc lớp Judo, bắt xe đi ngang qua khu phố cổ.

Nghĩ đến nhà Tả Mộc ở gần đó, Lê Diệp xuống xe sớm, dựa vào trí nhớ đi xuyên qua con phố cũ, tìm đến con hẻm Tả Mộc ở.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động đến tìm người, đứng ở đầu hẻm do dự một lát, cuối cùng vẫn đeo túi tập thể thao bước vào con hẻm.

Trước khi vào tòa nhà, Lê Diệp chú ý thấy dưới lầu đậu một chiếc xe Land Rover SUV, thân xe được rửa sáng bóng, trông rất nổi bật trong khu chung cư cũ kỹ này.

Lê Diệp lên lầu, gõ cửa, loáng thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện vọng ra từ bên trong, dường như có nhiều hơn một người ở nhà, nhưng mãi không thấy ai ra mở cửa.

Anh gõ cửa thêm lần nữa: “Tả Mộc, có ở nhà không? Tôi là Lê Diệp."

Vừa dứt lời, từ bức tường bên cạnh truyền đến tiếng đồ vật vỡ vụn, Lê Diệp nhíu mày, cửa phòng sau đó được mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên tóc rẽ ngôi bên xuất hiện sau cánh cửa.

Lê Diệp nhìn thẳng vào người đàn ông, ánh mắt lại lướt qua ông ta nhìn vào bên trong.

Phòng khách trong tầm mắt không có ai, nhưng từ hướng nhà bếp dường như truyền đến một tiếng động lạ.

"Anh tìm ai?" Người đàn ông hỏi.

Lê Diệp không nói đến thân phận học sinh của mình.

"Tìm Tả Mộc." Anh nói.

"Tả Mộc bây giờ không tiện, lát nữa quay lại nhé." Người đàn ông nói xong, chuẩn bị đóng cửa.

Lê Diệp đưa tay giữ cửa lại, đồng thời một chân bước vào trong.

"Ông là ai? Sao lại ở đây?" Anh hỏi đối phương.

Người đàn ông ngây người ra một chút, chắc là không ngờ đến sự mạnh mẽ của Lê Diệp, nghẹn lời một lúc mới nói: “Tôi là...

chú của Tả Mộc."

Lê Diệp không chút lay chuyển: “Tả Mộc sống một mình, không nghe nói cậu ấy có chú nào."

— Kể cả có đi nữa, sự xuất hiện của người này cũng rất đáng ngờ.

2

0

2 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.