TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 34
Chương 34

Tả Mộc rời khỏi phòng bi-a trước. Vài phút sau, Lê Diệp cũng quay về chiếc bàn vuông nhỏ nơi anh đã ngồi ban đầu.

Tả Mộc tiếp tục cười nói, uống rượu với đám bạn, thỉnh thoảng vẫn có cô gái chủ động đến xin kết bạn Wechat.

Lê Diệp không làm phiền cậu, một mình uống cạn một chai rượu, giơ tay gọi nhân viên phục vụ tính tiền, sau đó để lại bàn đầy đủ bỏng ngô và đĩa trái cây còn nguyên, đứng dậy rời đi.

Lê Diệp đi chưa được bao lâu, Tả Mộc tạm thoát khỏi cuộc trò chuyện ồn ào xung quanh, miệng ngậm điếu thuốc lá chưa châm lửa, ngả đầu ra sau dựa vào ghế sofa.

Trước khi Lê Diệp xuất hiện, cậu còn đang rất có hứng chơi bời, thậm chí định bụng sẽ ở lại bar thâu đêm.

Ai ngờ nụ hôn vừa dứt, quay trở lại đám đông, bỗng nhiên cảm thấy uống rượu hay trò chuyện gì cũng chẳng còn thú vị nữa.

Tả Mộc lại ngồi thêm một lúc, càng lúc càng mất hứng, liền lấy cớ mình say rượu, rời đi trước trong tiếng níu kéo của vài người bạn.

Anh chậm rãi bước ra khỏi quán bar, đứng trên bậc cửa hóng gió cho tỉnh rượu, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc đứng dậy từ chiếc ghế dài phía trước.

Lê Diệp vẫn chưa về, mà ngồi bên đường đợi anh.

Tả Mộc khựng lại, đứng yên tại chỗ, Lê Diệp đã bước đến trước mặt anh.

"Về nhà không?" Lê Diệp hỏi anh.

Tả Mộc móc điện thoại ra liếc nhìn giờ, rồi đút lại vào túi, lạnh nhạt hỏi: “Không phải cậu về rồi sao?"

Khóe môi Lê Diệp khẽ cong lên một độ cong rất nhạt: “Đã nói rồi, đợi cậu."

Anh đang lặp lại cuộc đối thoại trong phòng riêng lúc nãy.

Tả Mộc nhíu mày, cảm giác phức tạp ấy lại dâng lên. Lúc hôn thật ra anh không nghĩ nhiều đến vậy.

Chỉ là một nụ hôn thôi, huống chi là anh chủ động trêu chọc trước.

Nhưng phản ứng và những lời Lê Diệp nói sau đó đã làm xáo trộn nhịp điệu của anh.

Anh không muốn nhớ lại nụ hôn trong phòng riêng đó. Cứ nghĩ đến là như bị một thứ gì đó sắc nhọn đâm vào.

Anh là người quen với việc vui chơi, không thể tập trung vào một mối quan hệ nghiêm túc, không phù hợp kết bạn với người đứng đắn như Lê Diệp.

Lê Diệp hỏi anh: “Gọi taxi đưa cậu về nhé?"

Tả Mộc tối nay uống không ít, Lê Diệp nhìn ra anh có chút say, lý do ở lại ngoài đợi anh, một là không thích môi trường ồn ào trong quán bar, ra ngoài hóng gió, hai là cũng không muốn tạo áp lực cho Tả Mộc.

Tuy nhiên Tả Mộc không hề cảm kích, đứng trên bậc thang cao hơn Lê Diệp một bậc, hai tay đút trong túi, lạnh lùng nói: “Không cần.

Cậu muốn đưa ai về nhà thì tìm cô gái nào đó mà đưa đi."

Lê Diệp bị anh vô cớ bật lại một câu, ngây người ra, không đáp lời.

Tả Mộc bước xuống bậc thang, dường như vẫn cảm thấy thái độ chưa đủ rõ ràng, lại nói: “Hôn một cái cũng chẳng có nghĩa gì cả, bọn nhà giàu bên ban quốc tế các cậu chơi lớn hơn nhiều, tôi sẽ không coi là thật, cậu cũng đừng coi là thật."

Nói xong liền bỏ đi, để lại một bóng lưng phóng khoáng, rất nhanh khuất vào màn đêm đèn hoa rực rỡ.

Lê Diệp nhìn Tả Mộc biến mất trong đám đông, chốc lát sau, như tức mà bật cười, rồi lại khe khẽ thở dài.

— Gã tra nam này.

Vừa mới hôn nhau chưa được nửa tiếng, đã bảo anh đừng coi nụ hôn là thật.

Đêm đó về đến nhà, Lê Diệp bất ngờ bị mất ngủ. Rất nhiều chi tiết xảy ra đêm đó đáng để suy ngẫm.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu anh sẽ hết lần này đến lần khác tái hiện cảnh Tả Mộc từ từ lại gần, và cảnh hai người bắt đầu hôn nhau.

3

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.