0 chữ
Chương 19
Chương 19
Sau khi Giang Diệc Thanh xuống máy bay, trời đã tối.
Trước đó cậu đã thêm phương thức liên lạc của ba Khổng, đối phương đến sân bay đón cậu.
Giang Diệc Thanh từ xa đã thấy một người đàn ông trung niên có vẻ mặt kích động. Sau khi nhìn thấy cậu, ông ấy lại vội nhìn vào điện thoại, rồi bước nhanh tới.
"Đại sư Giang, là cậu phải không?" Khoảnh khắc ba Khổng nhìn thấy Giang Diệc Thanh, lòng ông ấy mới yên lại. Tốt quá rồi, trông sao trông trăng cuối cùng cũng trông được người đến rồi.
Bị gọi là đại sư, Giang Diệc Thanh có chút ngượng ngùng: "Tôi tên Giang Diệc Thanh, gọi tên là được rồi."
"Thế sao được." Ba Khổng lắc đầu, vẫn nói: "Đại sư Giang, chúng ta đi nhanh thôi."
Giang Diệc Thanh gật đầu, chỉ là một cách xưng hô thôi, cậu cũng không sửa nữa.
Lúc đi theo ba Khổng đến xe nhà ông ấy, Giang Diệc Thanh mới phát hiện, không chỉ có ba Khổng, mà cả mẹ Khổng, Khổng Tâm Nhiêm, và cả Miêu Kha cũng đến.
Miêu Kha cười gượng: "Haha, đại sư, chúng tôi đều không muốn ở nhà lắm."
Ai mà muốn ở cùng một con heo tinh chứ! Thế nên lúc ba Khổng định đến đón Giang Diệc Thanh, cả nhà đều nhao nhao đòi đi theo.
May mà xe nhà họ Khổng cũng khá lớn, có thể ngồi được nhiều người như vậy.
Còn về lý do Miêu Kha không về nhà mình, chẳng phải là vì cô tò mò sao, có thể gặp được đại sư bằng xương bằng thịt, nhất định phải qua xem thử.
Không nói đâu xa, đại sư trông đẹp thật, còn đẹp hơn cả trên livestream, người không biết còn tưởng là ngôi sao nào đó mới đến.
Trên đường đến nhà họ Khổng, Khổng Tâm Nhiêm sờ sờ lớp mỡ trên bụng, mặt mày khổ não, rồi nhìn Giang Diệc Thanh đầy hy vọng: "Đại sư, chỗ thịt thừa trên người tôi không có cách nào biến mất được sao?"
Nói thật, khi Khổng Tâm Nhiêm phát hiện mình bị con heo tinh kia ăn cho mập lên rất nhiều, cô ấy đã tức chết đi được.
Rõ ràng là heo tinh ăn, tại sao lại mập trên người cô ấy, chỗ thịt này nên trả lại cho heo tinh mới đúng.
Giang Diệc Thanh nghe vậy sờ cằm, nghiêm túc nói: "Có lẽ, cô có thể đánh con heo tinh một trận."
Khổng Tâm Nhiêm chẳng còn sợ hãi nữa, mắt sáng rỡ: "Đánh nó một trận là tôi có thể ốm lại như xưa sao?"
"Không phải, đánh nó một trận có thể khiến lòng cô thoải mái hơn một chút." Giang Diệc Thanh nói.
Khổng Tâm Nhiêm: "..."
Giang Diệc Thanh trông rất nghiêm túc, như thể đang thật sự cân nhắc chuyện này: "Vậy, cô có muốn đánh không?"
Khổng Tâm Nhiêm cười gượng: "... Haha, thôi bỏ đi."
Giang Diệc Thanh nghe vậy có chút thất vọng, một cơ hội báo thù tốt như vậy, sao lại nói bỏ là bỏ.
Cứ thế họ đã đến nhà họ Khổng. Vừa mở cửa, Giang Diệc Thanh đã có thể nghe thấy tiếng quẫy đạp của con heo tinh bị nhốt trong phòng Khổng Tâm Nhiêm.
Mở cửa bước vào, phòng của Khổng Tâm Nhiêm đã thành một mớ hỗn độn.
Thật vô lễ! Giang Diệc Thanh cau mày, trực tiếp tiến lên, một tay tóm lấy con heo tinh, rồi quay sang nói với nhà họ Khổng: "Cho tôi xin một sợi dây thừng, cảm ơn."
Mấy người vốn định xem Giang Diệc Thanh thu phục heo tinh thế nào: "..."
Hả? Cứ... cứ đơn giản và thô bạo như vậy sao?
Sự thật chứng minh, đúng là đơn giản và thô bạo như vậy. Giang Diệc Thanh cầm sợi dây thừng ba Khổng đưa, trực tiếp trói gô con heo tinh lại.
Ừm, chỉ là trói hơi xấu, nhưng lần đầu trói heo, như vậy cũng không tệ rồi.
Con heo tinh không giãy ra khỏi dây thừng được, đành phải cố sức kêu eng éc. Những người khác nghe thấy tiếng heo kêu, nhưng truyền vào đầu Giang Diệc Thanh lại biến thành những lời chửi rủa.
Giang Diệc Thanh cũng không tức giận, chỉ lắc đầu: "Chậc, thật vô lễ."
Thấy con heo tinh ngay cả sợi dây thừng bình thường cũng không thoát ra được, nhà họ Khổng không hiểu sao lại bớt sợ hãi hơn, dĩ nhiên, cũng là vì có Giang Diệc Thanh ở đây.
Đại sư vừa nhìn đã khiến người ta rất an tâm!
Miêu Kha tò mò nhìn con heo con không giãy ra được, nó cứ chỉ biết kêu eng éc, rồi hỏi Giang Diệc Thanh: "Đại sư, ngài thật sự định ăn nó à?"
Giang Diệc Thanh liếc nhìn con heo tinh tiếng kêu eng éc đột nhiên yếu đi rất nhiều, rồi nhếch môi: "Ừm, trước khi đến còn đặc biệt xem qua thực đơn, thịt heo tinh này tuy hơi dai, nhưng cũng không phải là không ăn được, vừa hay cũng lâu rồi chưa ăn thịt ba rọi quay giòn."
Nói xong, cậu còn hỏi mấy người Miêu Kha: "Mọi người có muốn thử không, gặp được con heo tinh này cũng phải cảm ơn mọi người, chia cho mọi người nửa con heo nhé."
Mấy người điên cuồng lắc đầu: "Thôi thôi."
Họ không có lá gan lớn như đại sư Giang, không dám ăn.
"Thôi được, vậy thì thật đáng tiếc, xem ra con heo này chỉ có mình tôi độc hưởng rồi." Giang Diệc Thanh thất vọng lắc đầu, rồi đột nhiên tiến lại gần con heo tinh đã im lặng tự lúc nào.
Trước đó cậu đã thêm phương thức liên lạc của ba Khổng, đối phương đến sân bay đón cậu.
Giang Diệc Thanh từ xa đã thấy một người đàn ông trung niên có vẻ mặt kích động. Sau khi nhìn thấy cậu, ông ấy lại vội nhìn vào điện thoại, rồi bước nhanh tới.
"Đại sư Giang, là cậu phải không?" Khoảnh khắc ba Khổng nhìn thấy Giang Diệc Thanh, lòng ông ấy mới yên lại. Tốt quá rồi, trông sao trông trăng cuối cùng cũng trông được người đến rồi.
Bị gọi là đại sư, Giang Diệc Thanh có chút ngượng ngùng: "Tôi tên Giang Diệc Thanh, gọi tên là được rồi."
"Thế sao được." Ba Khổng lắc đầu, vẫn nói: "Đại sư Giang, chúng ta đi nhanh thôi."
Giang Diệc Thanh gật đầu, chỉ là một cách xưng hô thôi, cậu cũng không sửa nữa.
Lúc đi theo ba Khổng đến xe nhà ông ấy, Giang Diệc Thanh mới phát hiện, không chỉ có ba Khổng, mà cả mẹ Khổng, Khổng Tâm Nhiêm, và cả Miêu Kha cũng đến.
Ai mà muốn ở cùng một con heo tinh chứ! Thế nên lúc ba Khổng định đến đón Giang Diệc Thanh, cả nhà đều nhao nhao đòi đi theo.
May mà xe nhà họ Khổng cũng khá lớn, có thể ngồi được nhiều người như vậy.
Còn về lý do Miêu Kha không về nhà mình, chẳng phải là vì cô tò mò sao, có thể gặp được đại sư bằng xương bằng thịt, nhất định phải qua xem thử.
Không nói đâu xa, đại sư trông đẹp thật, còn đẹp hơn cả trên livestream, người không biết còn tưởng là ngôi sao nào đó mới đến.
Trên đường đến nhà họ Khổng, Khổng Tâm Nhiêm sờ sờ lớp mỡ trên bụng, mặt mày khổ não, rồi nhìn Giang Diệc Thanh đầy hy vọng: "Đại sư, chỗ thịt thừa trên người tôi không có cách nào biến mất được sao?"
Nói thật, khi Khổng Tâm Nhiêm phát hiện mình bị con heo tinh kia ăn cho mập lên rất nhiều, cô ấy đã tức chết đi được.
Giang Diệc Thanh nghe vậy sờ cằm, nghiêm túc nói: "Có lẽ, cô có thể đánh con heo tinh một trận."
Khổng Tâm Nhiêm chẳng còn sợ hãi nữa, mắt sáng rỡ: "Đánh nó một trận là tôi có thể ốm lại như xưa sao?"
"Không phải, đánh nó một trận có thể khiến lòng cô thoải mái hơn một chút." Giang Diệc Thanh nói.
Khổng Tâm Nhiêm: "..."
Giang Diệc Thanh trông rất nghiêm túc, như thể đang thật sự cân nhắc chuyện này: "Vậy, cô có muốn đánh không?"
Khổng Tâm Nhiêm cười gượng: "... Haha, thôi bỏ đi."
Giang Diệc Thanh nghe vậy có chút thất vọng, một cơ hội báo thù tốt như vậy, sao lại nói bỏ là bỏ.
Cứ thế họ đã đến nhà họ Khổng. Vừa mở cửa, Giang Diệc Thanh đã có thể nghe thấy tiếng quẫy đạp của con heo tinh bị nhốt trong phòng Khổng Tâm Nhiêm.
Thật vô lễ! Giang Diệc Thanh cau mày, trực tiếp tiến lên, một tay tóm lấy con heo tinh, rồi quay sang nói với nhà họ Khổng: "Cho tôi xin một sợi dây thừng, cảm ơn."
Mấy người vốn định xem Giang Diệc Thanh thu phục heo tinh thế nào: "..."
Hả? Cứ... cứ đơn giản và thô bạo như vậy sao?
Sự thật chứng minh, đúng là đơn giản và thô bạo như vậy. Giang Diệc Thanh cầm sợi dây thừng ba Khổng đưa, trực tiếp trói gô con heo tinh lại.
Ừm, chỉ là trói hơi xấu, nhưng lần đầu trói heo, như vậy cũng không tệ rồi.
Con heo tinh không giãy ra khỏi dây thừng được, đành phải cố sức kêu eng éc. Những người khác nghe thấy tiếng heo kêu, nhưng truyền vào đầu Giang Diệc Thanh lại biến thành những lời chửi rủa.
Giang Diệc Thanh cũng không tức giận, chỉ lắc đầu: "Chậc, thật vô lễ."
Thấy con heo tinh ngay cả sợi dây thừng bình thường cũng không thoát ra được, nhà họ Khổng không hiểu sao lại bớt sợ hãi hơn, dĩ nhiên, cũng là vì có Giang Diệc Thanh ở đây.
Đại sư vừa nhìn đã khiến người ta rất an tâm!
Miêu Kha tò mò nhìn con heo con không giãy ra được, nó cứ chỉ biết kêu eng éc, rồi hỏi Giang Diệc Thanh: "Đại sư, ngài thật sự định ăn nó à?"
Giang Diệc Thanh liếc nhìn con heo tinh tiếng kêu eng éc đột nhiên yếu đi rất nhiều, rồi nhếch môi: "Ừm, trước khi đến còn đặc biệt xem qua thực đơn, thịt heo tinh này tuy hơi dai, nhưng cũng không phải là không ăn được, vừa hay cũng lâu rồi chưa ăn thịt ba rọi quay giòn."
Nói xong, cậu còn hỏi mấy người Miêu Kha: "Mọi người có muốn thử không, gặp được con heo tinh này cũng phải cảm ơn mọi người, chia cho mọi người nửa con heo nhé."
Mấy người điên cuồng lắc đầu: "Thôi thôi."
Họ không có lá gan lớn như đại sư Giang, không dám ăn.
"Thôi được, vậy thì thật đáng tiếc, xem ra con heo này chỉ có mình tôi độc hưởng rồi." Giang Diệc Thanh thất vọng lắc đầu, rồi đột nhiên tiến lại gần con heo tinh đã im lặng tự lúc nào.
0
0
1 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
