0 chữ
Chương 14
Chương 14: Tại sao lại khóc?
Một cô gái như cô, vì sao lại khóc khi đọc đến đoạn đó?
Là do đồng cảm, hay... có ai bên cạnh từng trải qua chuyện tương tự?
Anh đặt quyển ấy xuống, rút cuốn khác ra. Lần này thì bất ngờ hơn, lại là truyện kinh dị.
Khóe môi Hoắc Duật Sâm khẽ nhếch lên.
Một cô gái nhỏ yếu ớt như cô ấy, lại thích đọc truyện ma? Không sợ đêm về nằm mơ thấy bóng trắng đầu giường à?
Anh khẽ cười rồi ngồi tựa vào ghế, bật đèn đứng ở góc tường, tiếp tục đọc sách trong lúc chờ.
Không ngờ, một lúc đã đến mười một giờ đêm.
Cô vẫn chưa về.
Sự kiên nhẫn của Hoắc Duật Sâm… đã chạm giới hạn.
Anh rút điện thoại, không nghĩ nhiều, bấm số cô.
Cô bắt máy rất nhanh, giọng nhỏ và khàn: “Alo…”
Chỉ một chữ “alo” ấy, cũng khiến sắc mặt anh trầm xuống.
Trong điện thoại có tiếng vang, giống như cô đang ở một nơi trống trải, không người.
“Em đang ở đâu? Sao giờ còn chưa về?” Giọng anh trầm thấp, rõ ràng là không vui.
“…Em đang ở nhà cũ.” Giọng cô mang theo tiếng mũi rất nặng, nghe như vừa khóc xong.
Hoắc Duật Sâm nhíu mày.
Rõ ràng có chuyện gì đó đã xảy ra.
Anh ngẫm vài giây, hạ giọng dịu lại: “Nhà cũ… ý em là căn nhà cha mẹ em từng sống à?”
“…Vâng.”
Theo những gì anh biết, sau khi cha mẹ Lâm Tiểu Thất qua đời trong tai nạn xe hơi, cô đã dọn đến sống cùng cậu mợ.
Vậy thì hôm nay… cô quay lại đó làm gì?
Và… tại sao lại khóc?
Về căn nhà cũ của cô, vì chủ cũ mất trong một vụ tai nạn xe, nên nơi ấy bị coi là "hung trạch", thành ra rất khó bán. Bao năm qua, nó cứ trơ trọi mà bị bỏ không như vậy.
Tới giờ, có lẽ căn nhà ấy đã mục nát hoang tàn không nhận ra nổi nữa rồi.
"Muộn thế này rồi em đến đó làm gì?"
"Em... em nhớ mẹ."
Giọng nói buồn bã vang lên từ bên kia đầu dây, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh cô gái hoạt bát tươi cười trong trí nhớ anh. Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Chẳng lẽ... đã xảy ra chuyện gì?
Hay là tên Phong Trạch Chi kia dám bắt nạt cô?
"Địa chỉ có phải là số 49, phố Hoa Viên?"
"Dạ... sao anh biết?"
Tất nhiên Hoắc Duật Sâm sẽ không nói với cô rằng, trước khi kết hôn, anh đã điều tra về cô từ đầu đến chân. Đừng nói địa chỉ nhà cũ, ngay cả cỡ áo ngực cô mặc, anh cũng nắm rõ.
"Ở yên đó. Anh tới đón em."
"Không cần đâu Hoắc tiên sinh! Em về ngay bây giờ đây!" Giọng cô gấp gáp hẳn lên.
Là do đồng cảm, hay... có ai bên cạnh từng trải qua chuyện tương tự?
Anh đặt quyển ấy xuống, rút cuốn khác ra. Lần này thì bất ngờ hơn, lại là truyện kinh dị.
Khóe môi Hoắc Duật Sâm khẽ nhếch lên.
Một cô gái nhỏ yếu ớt như cô ấy, lại thích đọc truyện ma? Không sợ đêm về nằm mơ thấy bóng trắng đầu giường à?
Anh khẽ cười rồi ngồi tựa vào ghế, bật đèn đứng ở góc tường, tiếp tục đọc sách trong lúc chờ.
Không ngờ, một lúc đã đến mười một giờ đêm.
Cô vẫn chưa về.
Sự kiên nhẫn của Hoắc Duật Sâm… đã chạm giới hạn.
Anh rút điện thoại, không nghĩ nhiều, bấm số cô.
Cô bắt máy rất nhanh, giọng nhỏ và khàn: “Alo…”
Chỉ một chữ “alo” ấy, cũng khiến sắc mặt anh trầm xuống.
Trong điện thoại có tiếng vang, giống như cô đang ở một nơi trống trải, không người.
“…Em đang ở nhà cũ.” Giọng cô mang theo tiếng mũi rất nặng, nghe như vừa khóc xong.
Hoắc Duật Sâm nhíu mày.
Rõ ràng có chuyện gì đó đã xảy ra.
Anh ngẫm vài giây, hạ giọng dịu lại: “Nhà cũ… ý em là căn nhà cha mẹ em từng sống à?”
“…Vâng.”
Theo những gì anh biết, sau khi cha mẹ Lâm Tiểu Thất qua đời trong tai nạn xe hơi, cô đã dọn đến sống cùng cậu mợ.
Vậy thì hôm nay… cô quay lại đó làm gì?
Và… tại sao lại khóc?
Về căn nhà cũ của cô, vì chủ cũ mất trong một vụ tai nạn xe, nên nơi ấy bị coi là "hung trạch", thành ra rất khó bán. Bao năm qua, nó cứ trơ trọi mà bị bỏ không như vậy.
Tới giờ, có lẽ căn nhà ấy đã mục nát hoang tàn không nhận ra nổi nữa rồi.
"Muộn thế này rồi em đến đó làm gì?"
Giọng nói buồn bã vang lên từ bên kia đầu dây, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh cô gái hoạt bát tươi cười trong trí nhớ anh. Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề.
Chẳng lẽ... đã xảy ra chuyện gì?
Hay là tên Phong Trạch Chi kia dám bắt nạt cô?
"Địa chỉ có phải là số 49, phố Hoa Viên?"
"Dạ... sao anh biết?"
Tất nhiên Hoắc Duật Sâm sẽ không nói với cô rằng, trước khi kết hôn, anh đã điều tra về cô từ đầu đến chân. Đừng nói địa chỉ nhà cũ, ngay cả cỡ áo ngực cô mặc, anh cũng nắm rõ.
"Ở yên đó. Anh tới đón em."
"Không cần đâu Hoắc tiên sinh! Em về ngay bây giờ đây!" Giọng cô gấp gáp hẳn lên.
10
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
