0 chữ
Chương 13
Chương 13: Vui chơi với người đàn ông khác
Cô gái ấy như thể mắc bệnh đãng trí bẩm sinh, lúc nào cũng mơ màng, hay quên, hay lục lọi. Nhưng kỳ lạ là mỗi lần đi ngang cửa phòng anh, cô sẽ bất giác rón rén như một con mèo, bước chân nhẹ như gió thoảng. Rồi ngay khi vừa đi qua, cô lại chạy như bay, chân bước lạch bạch lạch bạch về phòng.
Tiếng bước chân thay đổi liên tục như thế, mỗi lần nghe thấy, Hoắc Duật Sâm đều không nhịn được khẽ cong môi. Trong lòng tựa như có gì đó mềm xuống, giống như trong căn nhà lạnh lẽo này, bỗng nhiên có thêm một “tiểu tiên nữ” hoạt bát không yên phận.
Nhưng hôm nay… lại chưa nghe thấy tiếng cô.
Là cô đã về mà anh không để ý, hay là... vẫn chưa về?
Hoắc Duật Sâm đứng dậy, đi ra khỏi phòng, bước đến trước cửa phòng của Lâm Tiểu Thất.
Cửa mở toang, trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt ra.
Anh gõ cửa hai cái, không ai trả lời, bèn trực tiếp bước vào.
Ánh sáng phát ra từ chiếc đèn ngủ ở lối vào, là loại đèn nhỏ đặt ở góc tường.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt ấy, anh đi qua hành lang, băng qua phòng khách nhỏ, đến trước cửa phòng ngủ.
Cửa phòng cũng để mở.
Hoắc Duật Sâm bật đèn, đứng ngoài khẽ liếc vào trong.
Bộ ga giường trắng viền hoa được trải phẳng phiu. Giữa chiếc giường là một chú gấu bông hình chim cánh cụt tròn vo mũm mĩm, nằm cô đơn giữa khoảng trống lớn.
Cô chưa về.
Lông mày Hoắc Duật Sâm khẽ nhíu lại.
Không lẽ vẫn còn đang ở bên Phong Trạch Chi?
Ban đầu, anh vốn định đợi đến ngày mai rồi nói chuyện với cô. Nhưng giờ thì... đêm nay nhất định phải nói rõ.
Anh phải cho cô biết, dù cuộc hôn nhân giữa họ là hình thức, anh cũng sẽ không can thiệp việc cô quen biết bạn khác giới. Nhưng nếu còn để mình “vui chơi” với người đàn ông khác đến tận khuya thế này… thì anh, tuyệt đối không chấp nhận.
Với anh thì không sao, nhưng bà nội đang bệnh nặng, anh không thể để bà nghe bất kỳ lời đồn không hay nào.
Nghĩ vậy, Hoắc Duật Sâm dứt khoát ngồi xuống đợi cô trở về.
Anh chọn chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ, tiện tay lấy một cuốn sách trên bàn trà mở ra xem.
Là sách tản văn, kể mấy câu chuyện kỳ lạ: có người sống sót sau tai nạn máy bay, có người lênh đênh trên biển bao ngày rồi được cứu, có cả chuyện người đột nhiên mất tích rồi mấy năm sau lại trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra…
Cuốn sách khá cũ, chắc hẳn đã bị lật đi lật lại rất nhiều lần.
Trang viết về người sống sót sau tai nạn đặc biệt nhàu nhĩ, nhìn kỹ còn thấy vết nước, giống như dấu nước mắt.
Tiếng bước chân thay đổi liên tục như thế, mỗi lần nghe thấy, Hoắc Duật Sâm đều không nhịn được khẽ cong môi. Trong lòng tựa như có gì đó mềm xuống, giống như trong căn nhà lạnh lẽo này, bỗng nhiên có thêm một “tiểu tiên nữ” hoạt bát không yên phận.
Nhưng hôm nay… lại chưa nghe thấy tiếng cô.
Là cô đã về mà anh không để ý, hay là... vẫn chưa về?
Hoắc Duật Sâm đứng dậy, đi ra khỏi phòng, bước đến trước cửa phòng của Lâm Tiểu Thất.
Cửa mở toang, trong phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ hắt ra.
Ánh sáng phát ra từ chiếc đèn ngủ ở lối vào, là loại đèn nhỏ đặt ở góc tường.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt ấy, anh đi qua hành lang, băng qua phòng khách nhỏ, đến trước cửa phòng ngủ.
Cửa phòng cũng để mở.
Hoắc Duật Sâm bật đèn, đứng ngoài khẽ liếc vào trong.
Bộ ga giường trắng viền hoa được trải phẳng phiu. Giữa chiếc giường là một chú gấu bông hình chim cánh cụt tròn vo mũm mĩm, nằm cô đơn giữa khoảng trống lớn.
Cô chưa về.
Lông mày Hoắc Duật Sâm khẽ nhíu lại.
Không lẽ vẫn còn đang ở bên Phong Trạch Chi?
Ban đầu, anh vốn định đợi đến ngày mai rồi nói chuyện với cô. Nhưng giờ thì... đêm nay nhất định phải nói rõ.
Anh phải cho cô biết, dù cuộc hôn nhân giữa họ là hình thức, anh cũng sẽ không can thiệp việc cô quen biết bạn khác giới. Nhưng nếu còn để mình “vui chơi” với người đàn ông khác đến tận khuya thế này… thì anh, tuyệt đối không chấp nhận.
Nghĩ vậy, Hoắc Duật Sâm dứt khoát ngồi xuống đợi cô trở về.
Anh chọn chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ, tiện tay lấy một cuốn sách trên bàn trà mở ra xem.
Là sách tản văn, kể mấy câu chuyện kỳ lạ: có người sống sót sau tai nạn máy bay, có người lênh đênh trên biển bao ngày rồi được cứu, có cả chuyện người đột nhiên mất tích rồi mấy năm sau lại trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra…
Cuốn sách khá cũ, chắc hẳn đã bị lật đi lật lại rất nhiều lần.
Trang viết về người sống sót sau tai nạn đặc biệt nhàu nhĩ, nhìn kỹ còn thấy vết nước, giống như dấu nước mắt.
10
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
