0 chữ
Chương 18
Chương 12.1: Hòa hảo
Nghe hắn nói vậy, Tạ cô cô cũng không tiện từ chối, chỉ đành mang theo chút áy náy mà nhận lấy. Lúc này có nha hoàn bước tới nhận đồ mang vào trong, Tạ cô cô vội vàng nói: “Các con mau ngồi xuống đi, đồ ăn chắc cũng sắp mang ra rồi.”
Trong phòng đã đặt một chiếc bàn tròn lớn. Tạ cô cô đích thân mời mọi người an tọa. Dĩ nhiên, vị trí của hai người họ được sắp đặt bên cạnh nhau. Tần Gián phát hiện, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, tâm tình vốn dồn nén mấy hôm nay bỗng dưng nhẹ nhõm hẳn. Súc Thạch Trai và Lục Ảnh Viên cách nhau khá xa. Một nơi nằm ở góc Tây Bắc trong phủ, một nơi ở tận Đông Nam. Hằng ngày ra vào cũng ít có cơ hội gặp mặt. Hắn không chủ động tới tìm nàng, nên hai ba ngày qua, quả thật chưa từng chạm mặt. Mà nàng cũng không đến tìm hắn. Hắn còn định sáng mai sẽ đến thỉnh an kế mẫu, hy vọng có thể tình cờ gặp nàng, biết đâu có thể nói vài lời. Nhưng không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây. Bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu băn khoăn trong lòng phút chốc đều tan biến, ngay cả sĩ diện cũng quên sạch.
Trình Cẩn Tri vừa ngồi xuống, liền ngoảnh đầu nhìn vị trí bên cạnh mình, gọi nhỏ: “Vũ đệ, lại đây ngồi chỗ ta.”
Nàng sợ hắn ngồi cạnh Tạ Tư Hành sẽ thấy không được tự nhiên. Tần Vũ nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh Tần Gián, thu liễm thần sắc, nhỏ giọng hành lễ: “Đại ca.”
Tần Gián chỉ gật nhẹ, không nói lời nào. Tần Vũ bèn ngồi xuống bên cạnh Trình Cẩn Tri. Nàng thu hết vào trong mắt, nghĩ đến lời trách của cô mẫu hôm trước với Tần Gián. Tuy có phần quá lời, nhưng cũng chẳng sai. Ít nhất thì hai huynh đệ này thật sự không thân thiết gì mấy.
“Đồ ăn đến rồi! Để ta mở rượu!” Tần Dịch vừa thấy người hầu bưng món lên, liền cao giọng gọi.
Tiệc hôm nay do Tần Gián đứng ra mời. Để tiện sắp xếp, hắn đặt sẵn thức ăn từ Bát Tiên Lâu trong kinh thành. Tiểu nhị dùng nước ấm hâm nóng hộp đựng, một hàng chậm rãi bưng đến. Nha hoàn đón lấy mang vào phòng, bày lên bàn vẫn còn nóng hổi. Tần Dịch mở vò rượu, hương rượu liền lan tỏa trong phòng. Không phải loại rượu thông thường, mà có mùi nho nhẹ thoảng theo hơi men thanh khiết.
“Mọi người biết không? Đây là rượu nho cống phẩm từ Tây Vực đấy. Nghe nói Thái tử phủ cũng chỉ được chia có năm vò, mà hai vò trong số đó hiện đang ở đây!” Tần Dịch vừa đắc ý khoe, vừa cầm vò rượu. Trước tiên rót cho Tạ cô cô, rồi hô lớn: “Đại ca làm chủ tiệc, đại ca uống trước!”
Tần Gián liền ngăn: “Được rồi, hôm nay là vì chúc mừng Tư Hành đỗ vào thư viện, trước tiên nên rót cho đệ ấy.”
Rồi nhìn sang Tạ cô cô: “Cô cô, rượu này hiếm có, để Tư Hành cùng chúng ta uống vài chén đi.”
Tạ cô cô cười: “Được, được! Hôm nay mà ta không cho nó uống, e là bị nó oán cả đời mất!”
Tạ Tư Hành cười ngượng ngùng, đẩy chén về phía trước, đợi Tần Dịch rót đầy, rồi nhỏ giọng nói: “Đa tạ nhị ca, đa tạ đại ca.”
Sau đó mới đến lượt Tần Gián. Tần Dịch rót đầy cho đại ca, rồi rót cho người ngồi cạnh, Trình Cẩn Tri.
Vừa nghiêng vò, Tạ cô cô liền nói: “Đừng rót nhiều, Cẩn Tri vẫn nên uống ít thôi.”
Trình Cẩn Tri nghi hoặc: “Vì sao vậy ạ?”
Tần Dịch cũng chen vào: “Đúng đó, vì sao?”
Mọi người đều quay đầu nhìn, Tạ cô cô ngược lại lại có chút ngượng ngùng, ậm ờ đáp: “Tóm lại là uống ít thì hơn.”
“Nhưng vì sao chứ? Rượu này quý thế cơ mà?” Tần Dịch còn sốt ruột hơn cả Trình Cẩn Tri.
Trình Cẩn Tri cũng lấy làm lạ, ánh mắt mang theo ý tò mò nhìn sang, như thể nếu không có lời giải thích thì nàng sẽ không chịu uống ít. Tạ cô cô đành thở dài, quay sang nàng nói nhỏ: “Ta chỉ là lo cho con thôi. Lúc trước ở Thanh Châu, hàng xóm ta có một thím, thích uống rượu, ngày nào cũng uống, đến khi mang thai vẫn không bỏ. Kết quả sinh ra một đứa trẻ ngây dại. Đại phu bên đó nói, nữ nhân mang thai nếu uống rượu sẽ ảnh hưởng xấu đến thai nhi.”
Trong phòng toàn là thanh niên, chỉ có Tần Gián là đã thành thân. Nghe xong lời này, mấy vị đệ muội đều tỏ ra xấu hổ, lại có chút buồn cười. Trình Cẩn Tri thì càng thêm ngượng, cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ. Tần Gián bật cười: “Mới mấy ngày, làm gì nhanh đến thế? Rượu này ngon, lại không cay, nàng uống vài chén cũng không sao, bỏ lỡ thì tiếc lắm.”
Trình Cẩn Tri gật đầu: “Trước kia ta có nghe qua loại rượu này, nhưng vẫn chưa từng được nếm thử.”
Tạ cô cô ở một bên trêu chọc: “Uống vài chén thì không sao cả. Nhưng hai đứa còn trẻ, lại là vợ chồng son. Chuyện này khó nói trước lắm.”
Bên cạnh mấy vị đệ muội đều nén cười. Riêng Tần Cầm lại liếc mắt nhìn Tần Gián, nhàn nhạt nói: “Đại ca đối với tẩu tẩu thật đúng là săn sóc.”
“Đương nhiên rồi, tẩu tẩu tốt như vậy. Ta mà cưới được cũng phải quý như châu như ngọc.” Tần Dịch chen vào, miệng không kìm được lời.
Hắn xưa nay ăn nói không lựa lời, liền bị Tạ cô cô nhẹ giọng trách: “Con lại nói bậy nữa rồi.”
Tần Gián chỉ hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, rõ ràng không tán đồng kiểu đùa giỡn ấy. Tần Dịch biết mình lỡ lời, vội vàng chuyển hướng, rót rượu cho Tần Vũ để giảm bớt sự ngượng ngùng. Trình Cẩn Tri quay sang nhìn Tần Cầm, thấy nàng hơi nghiêng mặt, hoàn toàn không có lấy một nét cười. Ngay cả câu nói vừa rồi cũng mang chút giọng điệu mỉa mai, tựa hồ như đang châm chọc Tần Gián. Nàng thầm nghĩ, quan hệ giữa Tần Gián và Tần Vũ vốn đã nhạt nhòa, còn với Tần Dịch hay Tạ Tư Hành cũng không quá thân thiết. Không biết giữa hắn và vị đường muội Tần Cầm này là quan hệ thế nào.
Giữa bàn là một đĩa heo sữa quay, bày ở vị trí chính giữa. Tạ cô cô gắp một miếng thịt non nhất bỏ vào chén Trình Cẩn Tri: “Cẩn Tri nếm thử xem, đây là món chiêu bài của Bát Tiên Lâu, xem có vừa miệng không?”
Trình Cẩn Tri nếm một miếng, gật đầu: “Không hề ngấy, xứng danh món trứ danh.”
“Vậy ta gắp thêm cho con mấy miếng nữa.” Tạ cô cô lại gắp thêm hai miếng, còn nhìn sang mấy thiếu niên bên bàn mà cười: “Trễ chút là mấy đứa nó ăn hết mất.”
Quả nhiên, đều là trai trẻ tuổi “một mình có thể ăn hết nửa con heo sữa” như lời Tần Dịch quả không sai. Tần Vũ và Tạ Tư Hành tuy nho nhã hơn, nhưng động tác cầm đũa cũng chẳng hề khách khí. Món heo sữa bị “tiêu diệt” rất nhanh.
Trong phòng đã đặt một chiếc bàn tròn lớn. Tạ cô cô đích thân mời mọi người an tọa. Dĩ nhiên, vị trí của hai người họ được sắp đặt bên cạnh nhau. Tần Gián phát hiện, ngay khoảnh khắc nhìn thấy nàng, tâm tình vốn dồn nén mấy hôm nay bỗng dưng nhẹ nhõm hẳn. Súc Thạch Trai và Lục Ảnh Viên cách nhau khá xa. Một nơi nằm ở góc Tây Bắc trong phủ, một nơi ở tận Đông Nam. Hằng ngày ra vào cũng ít có cơ hội gặp mặt. Hắn không chủ động tới tìm nàng, nên hai ba ngày qua, quả thật chưa từng chạm mặt. Mà nàng cũng không đến tìm hắn. Hắn còn định sáng mai sẽ đến thỉnh an kế mẫu, hy vọng có thể tình cờ gặp nàng, biết đâu có thể nói vài lời. Nhưng không ngờ lại tình cờ gặp nhau ở đây. Bao nhiêu cao ngạo, bao nhiêu băn khoăn trong lòng phút chốc đều tan biến, ngay cả sĩ diện cũng quên sạch.
Nàng sợ hắn ngồi cạnh Tạ Tư Hành sẽ thấy không được tự nhiên. Tần Vũ nhìn thấy nàng ngồi bên cạnh Tần Gián, thu liễm thần sắc, nhỏ giọng hành lễ: “Đại ca.”
Tần Gián chỉ gật nhẹ, không nói lời nào. Tần Vũ bèn ngồi xuống bên cạnh Trình Cẩn Tri. Nàng thu hết vào trong mắt, nghĩ đến lời trách của cô mẫu hôm trước với Tần Gián. Tuy có phần quá lời, nhưng cũng chẳng sai. Ít nhất thì hai huynh đệ này thật sự không thân thiết gì mấy.
“Đồ ăn đến rồi! Để ta mở rượu!” Tần Dịch vừa thấy người hầu bưng món lên, liền cao giọng gọi.
Tiệc hôm nay do Tần Gián đứng ra mời. Để tiện sắp xếp, hắn đặt sẵn thức ăn từ Bát Tiên Lâu trong kinh thành. Tiểu nhị dùng nước ấm hâm nóng hộp đựng, một hàng chậm rãi bưng đến. Nha hoàn đón lấy mang vào phòng, bày lên bàn vẫn còn nóng hổi. Tần Dịch mở vò rượu, hương rượu liền lan tỏa trong phòng. Không phải loại rượu thông thường, mà có mùi nho nhẹ thoảng theo hơi men thanh khiết.
Tần Gián liền ngăn: “Được rồi, hôm nay là vì chúc mừng Tư Hành đỗ vào thư viện, trước tiên nên rót cho đệ ấy.”
Rồi nhìn sang Tạ cô cô: “Cô cô, rượu này hiếm có, để Tư Hành cùng chúng ta uống vài chén đi.”
Tạ cô cô cười: “Được, được! Hôm nay mà ta không cho nó uống, e là bị nó oán cả đời mất!”
Tạ Tư Hành cười ngượng ngùng, đẩy chén về phía trước, đợi Tần Dịch rót đầy, rồi nhỏ giọng nói: “Đa tạ nhị ca, đa tạ đại ca.”
Sau đó mới đến lượt Tần Gián. Tần Dịch rót đầy cho đại ca, rồi rót cho người ngồi cạnh, Trình Cẩn Tri.
Trình Cẩn Tri nghi hoặc: “Vì sao vậy ạ?”
Tần Dịch cũng chen vào: “Đúng đó, vì sao?”
Mọi người đều quay đầu nhìn, Tạ cô cô ngược lại lại có chút ngượng ngùng, ậm ờ đáp: “Tóm lại là uống ít thì hơn.”
“Nhưng vì sao chứ? Rượu này quý thế cơ mà?” Tần Dịch còn sốt ruột hơn cả Trình Cẩn Tri.
Trình Cẩn Tri cũng lấy làm lạ, ánh mắt mang theo ý tò mò nhìn sang, như thể nếu không có lời giải thích thì nàng sẽ không chịu uống ít. Tạ cô cô đành thở dài, quay sang nàng nói nhỏ: “Ta chỉ là lo cho con thôi. Lúc trước ở Thanh Châu, hàng xóm ta có một thím, thích uống rượu, ngày nào cũng uống, đến khi mang thai vẫn không bỏ. Kết quả sinh ra một đứa trẻ ngây dại. Đại phu bên đó nói, nữ nhân mang thai nếu uống rượu sẽ ảnh hưởng xấu đến thai nhi.”
Trong phòng toàn là thanh niên, chỉ có Tần Gián là đã thành thân. Nghe xong lời này, mấy vị đệ muội đều tỏ ra xấu hổ, lại có chút buồn cười. Trình Cẩn Tri thì càng thêm ngượng, cúi đầu, mặt hơi ửng đỏ. Tần Gián bật cười: “Mới mấy ngày, làm gì nhanh đến thế? Rượu này ngon, lại không cay, nàng uống vài chén cũng không sao, bỏ lỡ thì tiếc lắm.”
Trình Cẩn Tri gật đầu: “Trước kia ta có nghe qua loại rượu này, nhưng vẫn chưa từng được nếm thử.”
Tạ cô cô ở một bên trêu chọc: “Uống vài chén thì không sao cả. Nhưng hai đứa còn trẻ, lại là vợ chồng son. Chuyện này khó nói trước lắm.”
Bên cạnh mấy vị đệ muội đều nén cười. Riêng Tần Cầm lại liếc mắt nhìn Tần Gián, nhàn nhạt nói: “Đại ca đối với tẩu tẩu thật đúng là săn sóc.”
“Đương nhiên rồi, tẩu tẩu tốt như vậy. Ta mà cưới được cũng phải quý như châu như ngọc.” Tần Dịch chen vào, miệng không kìm được lời.
Hắn xưa nay ăn nói không lựa lời, liền bị Tạ cô cô nhẹ giọng trách: “Con lại nói bậy nữa rồi.”
Tần Gián chỉ hừ nhẹ một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị, rõ ràng không tán đồng kiểu đùa giỡn ấy. Tần Dịch biết mình lỡ lời, vội vàng chuyển hướng, rót rượu cho Tần Vũ để giảm bớt sự ngượng ngùng. Trình Cẩn Tri quay sang nhìn Tần Cầm, thấy nàng hơi nghiêng mặt, hoàn toàn không có lấy một nét cười. Ngay cả câu nói vừa rồi cũng mang chút giọng điệu mỉa mai, tựa hồ như đang châm chọc Tần Gián. Nàng thầm nghĩ, quan hệ giữa Tần Gián và Tần Vũ vốn đã nhạt nhòa, còn với Tần Dịch hay Tạ Tư Hành cũng không quá thân thiết. Không biết giữa hắn và vị đường muội Tần Cầm này là quan hệ thế nào.
Giữa bàn là một đĩa heo sữa quay, bày ở vị trí chính giữa. Tạ cô cô gắp một miếng thịt non nhất bỏ vào chén Trình Cẩn Tri: “Cẩn Tri nếm thử xem, đây là món chiêu bài của Bát Tiên Lâu, xem có vừa miệng không?”
Trình Cẩn Tri nếm một miếng, gật đầu: “Không hề ngấy, xứng danh món trứ danh.”
“Vậy ta gắp thêm cho con mấy miếng nữa.” Tạ cô cô lại gắp thêm hai miếng, còn nhìn sang mấy thiếu niên bên bàn mà cười: “Trễ chút là mấy đứa nó ăn hết mất.”
Quả nhiên, đều là trai trẻ tuổi “một mình có thể ăn hết nửa con heo sữa” như lời Tần Dịch quả không sai. Tần Vũ và Tạ Tư Hành tuy nho nhã hơn, nhưng động tác cầm đũa cũng chẳng hề khách khí. Món heo sữa bị “tiêu diệt” rất nhanh.
7
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
