0 chữ
Chương 17
Chương 11.2: Nghĩ lại
Tần Dịch hào hứng bước ra ngoài, đi được nửa đường lại vòng về, tiếp tục trèo cửa sổ ra ngoài. Lúc này, Tạ Tư Hành đã có mặt ở Lục Ảnh Viên. Vốn dĩ hắn định đợi đại biểu ca trở về từ Thái tử phủ rồi mới đến, vừa hay mời cả biểu tẩu. Nào ngờ đến nơi lại hay tin đại biểu ca không có ở đây. Đành tạm thời vào trước gặp biểu tẩu.
Trình Cẩn Tri khi ấy đang vâng lệnh Tần phu nhân đi nghe các quản sự báo cáo công việc, khiến hắn phải hồi hộp chờ trong phòng một lúc, mới thấy nàng trở về. Thấy nàng bước vào, hắn lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: “Tẩu tẩu.”
Trình Cẩn Tri mỉm cười: “Hành đệ đến có việc gì?”
Tạ Tư Hành khom người đáp: “Tiểu đệ may mắn thi đỗ Vô Nhai thư viện, trong lòng cảm tạ các vị huynh trưởng tỷ tỷ đã chiếu cố suốt bấy lâu. Vì vậy, tiểu đệ cùng mẫu thân dự định chiều mai bày tiệc rượu nhạt tại viện, mời mọi người tới dự. Kính mong tẩu tẩu không chê, nếu thu xếp được công việc thì ghé qua một chút.”
Nghe hắn tuổi còn trẻ mà nói năng chững chạc, Trình Cẩn Tri không khỏi mỉm cười, đáp: “Được chứ, chiều mai ta sẽ qua. Chúc mừng đệ, việc học ngày một tiến xa, sau này nhất định đỗ tiến sĩ.”
“Tạ ơn tẩu tẩu.” Tạ Tư Hành lại cúi người cảm tạ, rồi nói tiếp: “Tẩu tẩu cứ bận việc, tiểu đệ xin cáo từ trước.”
“Được.” Trình Cẩn Tri thuận tay cầm trên bàn một hộp điểm tâm, đưa cho hắn: “Mấy thứ này ta không có thời gian ăn, để lâu e là hỏng mất. Đệ còn nhỏ, hay đói bụng, cầm lấy ăn thay ta.”
“Ta...”
“Cầm đi đi. Xem mẫu thân đệ có muốn ăn chút không, tuy hơi ngọt một chút.” Trình Cẩn Tri dịu giọng.
Tạ Tư Hành đành phải nhận lấy. Hắn nhận ra, bất kể nàng tặng ai cái gì, đều không khoe khoang, cũng chẳng kể công. Hoặc là do nàng không dùng đến, hoặc là ăn không hết, như thể mọi thứ đến tay chỉ là ngẫu nhiên. Không cần người ghi nhớ ân tình, không cần đền đáp. Thế nhưng, những thứ nàng cho đều là đồ tốt.
Rời khỏi Lục Ảnh Viên, trong lòng hắn vẫn còn vấn vương. Hắn là hài tử sao? Nhưng hắn nhớ rõ, nàng cũng chỉ lớn hơn hắn hai tuổi thôi mà. Sáng hôm sau, Trình Cẩn Tri đúng hẹn đến viện của Tạ gia cô cô. Đi đến nửa đường, tình cờ gặp Tần Vũ đang bước vội ra ngoài, tựa như định rời phủ.
Trình Cẩn Tri lấy làm lạ: “Vũ đệ, đệ ra ngoài sao?”
Bị gọi bất ngờ, Tần Vũ thoáng lúng túng: “Tỷ tỷ, ta... ta ra ngoài lấy thuốc cho mẫu thân.”
“Lấy thuốc chẳng phải quản gia vẫn lo sao? Đệ không đi đến chỗ cô cô sao?” Trình Cẩn Tri nhớ rõ hôm qua Tạ Tư Hành có nói mời hết các huynh trưởng, tỷ tỷ đến dự tiệc.
Tần Vũ tránh ánh mắt nàng: “Ta không đi... Ta thấy mẫu thân sắp hết thuốc, phải mau đi lấy về sắc.”
“Nhưng bên cạnh nàng có người hầu hạ. Đệ không đi... là vì...” Nói đến đây, Trình Cẩn Tri nhìn rõ vẻ ngượng ngùng trên mặt hắn, liền nhẹ giọng hỏi: “Đệ cảm thấy xấu hổ, nên không muốn đến?”
Tần Vũ cúi đầu không đáp. Trình Cẩn Tri nói: “Chuyện ấy có gì đáng xấu hổ? Hắn là hắn, đệ là đệ. Một lần thi không đỗ không nói lên gì cả. Mẫu thân nói gì thì cũng đừng để trong lòng. Người đọc sách có thể đỗ cử nhân vốn dĩ đã là hiếm, thi cử đâu dễ dàng gì. Đệ càng tránh né, lại càng khiến người ta chú ý. Trái lại, nếu đệ cứ như thường, đến chúc mừng hắn thật lòng, chẳng ai bảo gì được. Bụng tể tướng có thể chứa thuyền, là chỉ khí độ. Không thể vì rớt một kỳ thi mà để mất phong độ.”
Tần Vũ ngẩng lên: “Vậy đệ nên đi... nhưng có bị người ta chê cười không?”
Trình Cẩn Tri đáp: “Ai cười đệ, kẻ đó là kẻ khắt khe. Cô cô chắc chắn sẽ thay đệ mà răn dạy người ấy.”
Tần Vũ bị thuyết phục. Thấy nàng cầm hộp giấy trong tay, chợt nhớ cũng nên mang chút lễ vật, liền nói: “Vậy đệ về lấy ít đồ.”
“Đi đi, ta chờ đệ ở đây. Ta với mọi người trong phủ chưa thân lắm, có đệ bầu bạn cũng tốt.” Trình Cẩn Tri mỉm cười.
Tần Vũ liền chạy vội về phòng, một lúc sau quay lại, tay cầm một túi da dê đựng nước.
“Hắn dùng ống trúc lấy nước, lần trước bị rò, làm ướt cả sách. Cái này tốt hơn.”
Trình Cẩn Tri nhìn qua, khen: “Tâm ý đệ rất tinh tế. Lát nữa chúng ta ngồi cùng nhau.”
Quả thật, nàng mới vào cửa, chưa thân thiết với các hậu bối Tần gia, có Tần Vũ bên cạnh cũng dễ nói chuyện hơn. Nhưng đến nơi mới phát hiện, Tần Gián cũng có mặt. Nàng suýt quên mất, Tạ Tư Hành đã mời cả hắn, là đại ca ruột, dĩ nhiên phải đến.
Nàng không để tâm mấy chuyện ấy, trước tiên giao đồ cho Tạ cô cô: “Cô cô, đây là bút, mực, nghiên mài con mang từ Lạc Dương về, vừa hay cho Hành đệ mang theo vào thư viện dùng.”
Tạ cô cô vội vàng xua tay: “Các con khách sáo quá. Mục Ngôn đã mời tiệc, ta đã áy náy, giờ lại tặng thêm lễ quý như vậy... sao có thể nhận nữa?”
Trình Cẩn Tri lúc này mới nhìn sang Tần Gián, có chút ngại ngùng. Không phải vì tặng nhiều hơn một phần lễ, mà là lo Tạ cô cô đoán ra hai người không hề bàn bạc trước, mạnh ai nấy tặng, không khéo thành ra vô tình. Tần Gián lúc này bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng, hướng về phía Tạ cô cô nói: “Đây là tâm ý riêng của Cẩn Tri, nào có chuyện đã trao tay lại thu về? Xin cô cô nhận lấy, thứ này Hành đệ dùng rất tiện trong thư viện.”
Trình Cẩn Tri khi ấy đang vâng lệnh Tần phu nhân đi nghe các quản sự báo cáo công việc, khiến hắn phải hồi hộp chờ trong phòng một lúc, mới thấy nàng trở về. Thấy nàng bước vào, hắn lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ: “Tẩu tẩu.”
Trình Cẩn Tri mỉm cười: “Hành đệ đến có việc gì?”
Tạ Tư Hành khom người đáp: “Tiểu đệ may mắn thi đỗ Vô Nhai thư viện, trong lòng cảm tạ các vị huynh trưởng tỷ tỷ đã chiếu cố suốt bấy lâu. Vì vậy, tiểu đệ cùng mẫu thân dự định chiều mai bày tiệc rượu nhạt tại viện, mời mọi người tới dự. Kính mong tẩu tẩu không chê, nếu thu xếp được công việc thì ghé qua một chút.”
“Tạ ơn tẩu tẩu.” Tạ Tư Hành lại cúi người cảm tạ, rồi nói tiếp: “Tẩu tẩu cứ bận việc, tiểu đệ xin cáo từ trước.”
“Được.” Trình Cẩn Tri thuận tay cầm trên bàn một hộp điểm tâm, đưa cho hắn: “Mấy thứ này ta không có thời gian ăn, để lâu e là hỏng mất. Đệ còn nhỏ, hay đói bụng, cầm lấy ăn thay ta.”
“Ta...”
“Cầm đi đi. Xem mẫu thân đệ có muốn ăn chút không, tuy hơi ngọt một chút.” Trình Cẩn Tri dịu giọng.
Tạ Tư Hành đành phải nhận lấy. Hắn nhận ra, bất kể nàng tặng ai cái gì, đều không khoe khoang, cũng chẳng kể công. Hoặc là do nàng không dùng đến, hoặc là ăn không hết, như thể mọi thứ đến tay chỉ là ngẫu nhiên. Không cần người ghi nhớ ân tình, không cần đền đáp. Thế nhưng, những thứ nàng cho đều là đồ tốt.
Trình Cẩn Tri lấy làm lạ: “Vũ đệ, đệ ra ngoài sao?”
Bị gọi bất ngờ, Tần Vũ thoáng lúng túng: “Tỷ tỷ, ta... ta ra ngoài lấy thuốc cho mẫu thân.”
“Lấy thuốc chẳng phải quản gia vẫn lo sao? Đệ không đi đến chỗ cô cô sao?” Trình Cẩn Tri nhớ rõ hôm qua Tạ Tư Hành có nói mời hết các huynh trưởng, tỷ tỷ đến dự tiệc.
Tần Vũ tránh ánh mắt nàng: “Ta không đi... Ta thấy mẫu thân sắp hết thuốc, phải mau đi lấy về sắc.”
“Nhưng bên cạnh nàng có người hầu hạ. Đệ không đi... là vì...” Nói đến đây, Trình Cẩn Tri nhìn rõ vẻ ngượng ngùng trên mặt hắn, liền nhẹ giọng hỏi: “Đệ cảm thấy xấu hổ, nên không muốn đến?”
Tần Vũ ngẩng lên: “Vậy đệ nên đi... nhưng có bị người ta chê cười không?”
Trình Cẩn Tri đáp: “Ai cười đệ, kẻ đó là kẻ khắt khe. Cô cô chắc chắn sẽ thay đệ mà răn dạy người ấy.”
Tần Vũ bị thuyết phục. Thấy nàng cầm hộp giấy trong tay, chợt nhớ cũng nên mang chút lễ vật, liền nói: “Vậy đệ về lấy ít đồ.”
“Đi đi, ta chờ đệ ở đây. Ta với mọi người trong phủ chưa thân lắm, có đệ bầu bạn cũng tốt.” Trình Cẩn Tri mỉm cười.
Tần Vũ liền chạy vội về phòng, một lúc sau quay lại, tay cầm một túi da dê đựng nước.
“Hắn dùng ống trúc lấy nước, lần trước bị rò, làm ướt cả sách. Cái này tốt hơn.”
Trình Cẩn Tri nhìn qua, khen: “Tâm ý đệ rất tinh tế. Lát nữa chúng ta ngồi cùng nhau.”
Quả thật, nàng mới vào cửa, chưa thân thiết với các hậu bối Tần gia, có Tần Vũ bên cạnh cũng dễ nói chuyện hơn. Nhưng đến nơi mới phát hiện, Tần Gián cũng có mặt. Nàng suýt quên mất, Tạ Tư Hành đã mời cả hắn, là đại ca ruột, dĩ nhiên phải đến.
Nàng không để tâm mấy chuyện ấy, trước tiên giao đồ cho Tạ cô cô: “Cô cô, đây là bút, mực, nghiên mài con mang từ Lạc Dương về, vừa hay cho Hành đệ mang theo vào thư viện dùng.”
Tạ cô cô vội vàng xua tay: “Các con khách sáo quá. Mục Ngôn đã mời tiệc, ta đã áy náy, giờ lại tặng thêm lễ quý như vậy... sao có thể nhận nữa?”
Trình Cẩn Tri lúc này mới nhìn sang Tần Gián, có chút ngại ngùng. Không phải vì tặng nhiều hơn một phần lễ, mà là lo Tạ cô cô đoán ra hai người không hề bàn bạc trước, mạnh ai nấy tặng, không khéo thành ra vô tình. Tần Gián lúc này bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng, hướng về phía Tạ cô cô nói: “Đây là tâm ý riêng của Cẩn Tri, nào có chuyện đã trao tay lại thu về? Xin cô cô nhận lấy, thứ này Hành đệ dùng rất tiện trong thư viện.”
5
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
