0 chữ
Chương 4
Chương 4
Nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Chú Trần, bảo tài xế chuẩn bị một chút, cháu... cháu tự mình đi xem thử.” Cô nhớ rõ vị quản gia này họ Trần.
Quản gia Trần ngẩn người. Bình thường tiểu thư nhà ông vốn âm u, lạnh lùng giống hệt ba mẹ cô ấy, hôm nay nhìn lại dễ thương hơn rất nhiều, ánh mắt trong veo, còn mang theo vài phần trẻ con.
Lại còn lễ phép gọi ông một tiếng “chú Trần” như thế, quản gia có chút thụ sủng nhược kinh, vội xoa xoa hai tay nói: “Vậy, vậy tôi đi sắp xếp ngay đây, tiểu thư, cô...”
Tề An An đang mải nghĩ đến việc xem thử cục cưng ngoan của cô trông như thế nào, tò mò muốn chết. Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của quản gia Trần, lúc này cô mới chậm chạp phản ứng lại, đối phương có lẽ tưởng rằng cô muốn đích thân ra trận làm nữ bá vương.
Cái nữ phụ xui xẻo chết tiệt này! Tề An An lại âm thầm oán thầm thêm một lần, ngoan ngoãn mỉm cười với quản gia Trần: “Chú Trần, những lời trước đây của cháu đều chỉ là nói bừa thôi, cháu sẽ không... bắt nạt bạn học đâu.”
Được nuôi dưỡng và giáo dục tử tế từ nhỏ, Tề An An thật sự không thể nào thốt ra được cái từ “bao dưỡng” kia, xét cả trên phương diện tâm lý lẫn sinh lý.
Quản gia Trần có vẻ không thật sự tin tưởng lắm, khuôn mặt đầy lo âu rời đi. Tề An An cũng không giải thích thêm, ngồi lên xe để tài xế lái về phía trường học.
Trên đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều. Trong truyện, tình cảnh của Giang Lục trước khi cô chuyển đến đã cực kỳ tệ hại. Chỉ vì cậu sở hữu một gương mặt quá mức xinh đẹp và người mẹ không biết tiết chế, mà trên người cậu bị dán đầy đủ các loại nhãn mác cùng những tin đồn thất thiệt. Thậm chí, truyện còn miêu tả rằng từng có những gã đàn ông trung niên thô tục nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khiếm nhã.
Muốn để cho cục cưng yêu quý khỏe mạnh trưởng thành, trước tiên phải để người khác biết cậu có người chống lưng, không ai dám tùy tiện ức hϊếp cậu. Chuyện này Tề An An rất có lòng tin. Hiện tại không dám nói gì khác, nhưng riêng khoản có tiền thì cô rất chắc chắn. Lúc chuyển trường tới đây, ba cô đã quyên góp cho trường hẳn một thư viện. Trong trường, từ giáo viên đến học sinh đều biết cô là một vị đại phật không thể động vào.
Khi cô mới xuất hiện, có thể nói là hô mưa gọi gió, mọi người vì muốn lấy lòng cô nên mới càng ra sức bắt nạt Giang Lục.
Tề An An đang âm thầm lên kế hoạch, tùy ý ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bóng lưng một người xuất hiện trước mắt. Ánh mắt cô khẽ ngưng lại, lập tức ngồi thẳng người.
Thân hình thiếu niên phía trước trông thật gầy gò, đồng phục rộng thùng thình trông hơi trống trải, làm nổi bật dáng vẻ xanh xao yếu ớt của cậu. Cậu bước phía trước, quay lưng lại với Tề An An, trong tay ôm thứ gì đó, phía trước cơ thể không ngừng nhỏ xuống chất lỏng màu đỏ sẫm, rơi xuống mặt đường và cả đôi giày đã giặt đến bạc màu.
Quản gia Trần ngẩn người. Bình thường tiểu thư nhà ông vốn âm u, lạnh lùng giống hệt ba mẹ cô ấy, hôm nay nhìn lại dễ thương hơn rất nhiều, ánh mắt trong veo, còn mang theo vài phần trẻ con.
Lại còn lễ phép gọi ông một tiếng “chú Trần” như thế, quản gia có chút thụ sủng nhược kinh, vội xoa xoa hai tay nói: “Vậy, vậy tôi đi sắp xếp ngay đây, tiểu thư, cô...”
Tề An An đang mải nghĩ đến việc xem thử cục cưng ngoan của cô trông như thế nào, tò mò muốn chết. Thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của quản gia Trần, lúc này cô mới chậm chạp phản ứng lại, đối phương có lẽ tưởng rằng cô muốn đích thân ra trận làm nữ bá vương.
Được nuôi dưỡng và giáo dục tử tế từ nhỏ, Tề An An thật sự không thể nào thốt ra được cái từ “bao dưỡng” kia, xét cả trên phương diện tâm lý lẫn sinh lý.
Quản gia Trần có vẻ không thật sự tin tưởng lắm, khuôn mặt đầy lo âu rời đi. Tề An An cũng không giải thích thêm, ngồi lên xe để tài xế lái về phía trường học.
Trên đường đi, cô suy nghĩ rất nhiều. Trong truyện, tình cảnh của Giang Lục trước khi cô chuyển đến đã cực kỳ tệ hại. Chỉ vì cậu sở hữu một gương mặt quá mức xinh đẹp và người mẹ không biết tiết chế, mà trên người cậu bị dán đầy đủ các loại nhãn mác cùng những tin đồn thất thiệt. Thậm chí, truyện còn miêu tả rằng từng có những gã đàn ông trung niên thô tục nhìn cậu bằng ánh mắt đầy khiếm nhã.
Khi cô mới xuất hiện, có thể nói là hô mưa gọi gió, mọi người vì muốn lấy lòng cô nên mới càng ra sức bắt nạt Giang Lục.
Tề An An đang âm thầm lên kế hoạch, tùy ý ngẩng đầu lên nhìn thì thấy bóng lưng một người xuất hiện trước mắt. Ánh mắt cô khẽ ngưng lại, lập tức ngồi thẳng người.
Thân hình thiếu niên phía trước trông thật gầy gò, đồng phục rộng thùng thình trông hơi trống trải, làm nổi bật dáng vẻ xanh xao yếu ớt của cậu. Cậu bước phía trước, quay lưng lại với Tề An An, trong tay ôm thứ gì đó, phía trước cơ thể không ngừng nhỏ xuống chất lỏng màu đỏ sẫm, rơi xuống mặt đường và cả đôi giày đã giặt đến bạc màu.
5
0
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
