0 chữ
Chương 56
Chương 57: Dắt mối
Cảm giác mất kiểm soát này khiến Thương Tòng Chi lập tức cảnh giác cao độ.
Cô không thể để bị Mục Tinh Lan dắt mũi nữa.
Nhìn vào gương, gương mặt với lớp trang điểm tinh tế kia khẽ chớp hàng mi dài, cô mím nhẹ đôi môi đỏ mọng quyến rũ, vẻ đẹp rực rỡ ngông cuồng, lộ rõ khí chất sắc sảo.
Thế nhưng trong đáy mắt lại là sự hờ hững như thường, như thể chẳng có gì thực sự lọt vào lòng cô.
Cô thong thả đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Không ngờ.
Trong văn phòng của Mục Tinh Lan lại có người đang nói chuyện.
Đầu ngón tay cô khựng lại một nhịp, hàng mày xinh đẹp hơi nhíu lại, sao lại là Tống Yên nữa?
Đúng là âm hồn không tan.
Thương Tòng Chi đứng ngay cửa phòng nghỉ, có thể nhìn rõ quang cảnh khu tiếp khách của văn phòng. Ngoài Tống Yên ra, còn có một người đàn ông trung niên mặc vest xanh rêu. Có vẻ hơi béo, nên bộ vest vốn phải vừa vặn, giờ lại căng chặt ngay bụng.
Càng làm nổi bật sự đặc biệt của người đàn ông có nhan sắc và vóc dáng nổi bật trong giới kinh doanh như Mục Tinh Lan.
Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, nhưng vẫn toát lên khí chất nhã nhặn, vẻ ngoài tuấn tú cùng tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.
Cô còn chưa kịp bước tới.
Mục Tinh Lan đã nhìn thấy cô, khẽ giơ tay: “Lại đây.”
Giọng nói bình tĩnh, trong trẻo, là kiểu giọng thường ngày, nhưng không hiểu sao lại mang theo một cảm giác khác lạ.
Thương Tòng Chi ung dung bước tới, thản nhiên hứng lấy ánh nhìn của những người khác, hoàn toàn không chút lúng túng, bước đi trên đôi giày cao gót thanh mảnh, dửng dưng như thể chẳng có gì to tát.
“Cô Tống, lại gặp rồi.” Thương Tòng Chi khẽ cong môi cười, giọng nhàn nhạt.
Ngay từ khoảnh khắc Tống Yên nhìn thấy Thương Tòng Chi, nét mặt đã có một thoáng trầm xuống.
Nghĩ đến hành động không kiêng dè gì của cô, cô ta bỗng cảm thấy hơi hối hận vì hôm nay đã đến đây.
Hôm nay lớp trang điểm của Tống Yên mang phong cách "hoa trắng nhỏ", trái ngược hoàn toàn với vẻ xinh đẹp rực rỡ, nổi bật của Thương Tòng Chi. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì trông cô ta khá yếu đuối, dễ khiến người khác thương xót.
Nhưng mọi vẻ đẹp yếu đuối đáng thương đó, khi đặt cạnh nhan sắc tuyệt mỹ đỉnh cao, lập tức trở nên vô hình, chẳng thể thu hút được ánh nhìn của bất kỳ ai.
Cô ta cúi đầu, nhỏ giọng chào: “Chào cô Thương.”
Mục Tinh Lan thấy Thương Tòng Chi đi đến bên ghế sofa, lập tức kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình rồi giới thiệu: “Đây là Tổng Giám đốc Chu của giải trí Phong Hòa, trước đây từng hợp tác với công ty chúng ta.”
Giải trí Phong Hòa?
Thảo nào Thương Tòng Chi thấy người đàn ông trung niên này có chút quen mặt. Trước đây cô suýt nữa đã ký hợp đồng với Phong Hòa, sau đó tình cờ gặp được Tô Liễm nên chuyển sang ký với truyền thông Sáng Giải. Dù hiện tại hình thức ký là hợp tác, còn studio của cô hoạt động độc lập, nhưng mối quan hệ đó vẫn gắn bó như xương với gân.
Thì ra là thế, Tống Yên chính là nghệ sĩ chủ lực của Phong Hòa. Vậy hôm nay Chu Tổng đưa gà cưng của mình đến làm gì?
Dắt mối?
Ý tứ trong mắt Thương Tòng Chi lúc này đã quá rõ ràng.
Chỉ là Tống Yên lại không đành lòng: “Trước kia không biết mối quan hệ giữa cô Thương và Mục Tổng, vô tình đắc tội với cô, mong Mục Tổng bỏ quá cho.”
Tống Yên cố tình nhấn mạnh hai chữ “vô tình”.
Ý là bản thân hoàn toàn vô tội.
Nói trắng ra là đang ám chỉ Thương Tòng Chi cố ý gây chuyện.
Thật ra Thương Tòng Chi vẫn còn chưa ngủ đủ, lúc này đang uể oải tựa vào bên kia ghế sofa, thiếu điều chưa gác luôn cả chân lên đầu gối Mục Tinh Lan.
Vẻ thờ ơ này khiến Tống Yên siết chặt tay hơn.
Thương Tòng Chi liếc cô ta một cái, nhịn cũng giỏi đấy.
Mục Tinh Lan cúi mắt nhìn đôi giày cao gót mũi nhọn đang nâng cô lên, ánh mắt thoáng trầm ngâm.
“Anh thấy móng tay em đẹp không?” Thương Tòng Chi chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng giọng điệu dễ nghe.
Đôi giày cao gót quai mảnh màu bạc làm nổi bật bàn chân trắng muốt như ngọc, móng tay sơn màu đỏ Burgundy đậm đà, kiêu sa lại tinh xảo, dường như chỉ có cô mới có thể kiểm soát được vẻ đẹp rực rỡ như vậy.
Mục Tinh Lan không đáp, chỉ nhẹ nhàng véo lấy đầu ngón tay cô, ra hiệu đừng làm loạn trước mặt người ngoài.
Nhưng chính cái bầu không khí không ai chen vào được này lại khiến Tống Yên càng thêm ghen tị.
Rõ ràng là cô ta quen biết Mục Tổng trước, khi đó anh cũng từng dành cho cô ta sự quan tâm đặc biệt. Nếu không có Thương Tòng Chi thì người ngồi cạnh Mục Tổng hôm nay đáng ra phải là cô ta mới đúng.
Tống Yên vẫn cho rằng Thương Tòng Chi quen biết Mục Tinh Lan dưới tán cây phong trong lần anh đến thăm đoàn phim hôm đó.
Cô không thể để bị Mục Tinh Lan dắt mũi nữa.
Nhìn vào gương, gương mặt với lớp trang điểm tinh tế kia khẽ chớp hàng mi dài, cô mím nhẹ đôi môi đỏ mọng quyến rũ, vẻ đẹp rực rỡ ngông cuồng, lộ rõ khí chất sắc sảo.
Thế nhưng trong đáy mắt lại là sự hờ hững như thường, như thể chẳng có gì thực sự lọt vào lòng cô.
Cô thong thả đẩy cửa phòng nghỉ ra.
Không ngờ.
Trong văn phòng của Mục Tinh Lan lại có người đang nói chuyện.
Đầu ngón tay cô khựng lại một nhịp, hàng mày xinh đẹp hơi nhíu lại, sao lại là Tống Yên nữa?
Đúng là âm hồn không tan.
Thương Tòng Chi đứng ngay cửa phòng nghỉ, có thể nhìn rõ quang cảnh khu tiếp khách của văn phòng. Ngoài Tống Yên ra, còn có một người đàn ông trung niên mặc vest xanh rêu. Có vẻ hơi béo, nên bộ vest vốn phải vừa vặn, giờ lại căng chặt ngay bụng.
Chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, nhưng vẫn toát lên khí chất nhã nhặn, vẻ ngoài tuấn tú cùng tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.
Cô còn chưa kịp bước tới.
Mục Tinh Lan đã nhìn thấy cô, khẽ giơ tay: “Lại đây.”
Giọng nói bình tĩnh, trong trẻo, là kiểu giọng thường ngày, nhưng không hiểu sao lại mang theo một cảm giác khác lạ.
Thương Tòng Chi ung dung bước tới, thản nhiên hứng lấy ánh nhìn của những người khác, hoàn toàn không chút lúng túng, bước đi trên đôi giày cao gót thanh mảnh, dửng dưng như thể chẳng có gì to tát.
“Cô Tống, lại gặp rồi.” Thương Tòng Chi khẽ cong môi cười, giọng nhàn nhạt.
Ngay từ khoảnh khắc Tống Yên nhìn thấy Thương Tòng Chi, nét mặt đã có một thoáng trầm xuống.
Hôm nay lớp trang điểm của Tống Yên mang phong cách "hoa trắng nhỏ", trái ngược hoàn toàn với vẻ xinh đẹp rực rỡ, nổi bật của Thương Tòng Chi. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì trông cô ta khá yếu đuối, dễ khiến người khác thương xót.
Nhưng mọi vẻ đẹp yếu đuối đáng thương đó, khi đặt cạnh nhan sắc tuyệt mỹ đỉnh cao, lập tức trở nên vô hình, chẳng thể thu hút được ánh nhìn của bất kỳ ai.
Cô ta cúi đầu, nhỏ giọng chào: “Chào cô Thương.”
Mục Tinh Lan thấy Thương Tòng Chi đi đến bên ghế sofa, lập tức kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình rồi giới thiệu: “Đây là Tổng Giám đốc Chu của giải trí Phong Hòa, trước đây từng hợp tác với công ty chúng ta.”
Giải trí Phong Hòa?
Thì ra là thế, Tống Yên chính là nghệ sĩ chủ lực của Phong Hòa. Vậy hôm nay Chu Tổng đưa gà cưng của mình đến làm gì?
Dắt mối?
Ý tứ trong mắt Thương Tòng Chi lúc này đã quá rõ ràng.
Chỉ là Tống Yên lại không đành lòng: “Trước kia không biết mối quan hệ giữa cô Thương và Mục Tổng, vô tình đắc tội với cô, mong Mục Tổng bỏ quá cho.”
Tống Yên cố tình nhấn mạnh hai chữ “vô tình”.
Ý là bản thân hoàn toàn vô tội.
Nói trắng ra là đang ám chỉ Thương Tòng Chi cố ý gây chuyện.
Thật ra Thương Tòng Chi vẫn còn chưa ngủ đủ, lúc này đang uể oải tựa vào bên kia ghế sofa, thiếu điều chưa gác luôn cả chân lên đầu gối Mục Tinh Lan.
Vẻ thờ ơ này khiến Tống Yên siết chặt tay hơn.
Thương Tòng Chi liếc cô ta một cái, nhịn cũng giỏi đấy.
Mục Tinh Lan cúi mắt nhìn đôi giày cao gót mũi nhọn đang nâng cô lên, ánh mắt thoáng trầm ngâm.
“Anh thấy móng tay em đẹp không?” Thương Tòng Chi chưa bao giờ nói chuyện với anh bằng giọng điệu dễ nghe.
Đôi giày cao gót quai mảnh màu bạc làm nổi bật bàn chân trắng muốt như ngọc, móng tay sơn màu đỏ Burgundy đậm đà, kiêu sa lại tinh xảo, dường như chỉ có cô mới có thể kiểm soát được vẻ đẹp rực rỡ như vậy.
Mục Tinh Lan không đáp, chỉ nhẹ nhàng véo lấy đầu ngón tay cô, ra hiệu đừng làm loạn trước mặt người ngoài.
Nhưng chính cái bầu không khí không ai chen vào được này lại khiến Tống Yên càng thêm ghen tị.
Rõ ràng là cô ta quen biết Mục Tổng trước, khi đó anh cũng từng dành cho cô ta sự quan tâm đặc biệt. Nếu không có Thương Tòng Chi thì người ngồi cạnh Mục Tổng hôm nay đáng ra phải là cô ta mới đúng.
Tống Yên vẫn cho rằng Thương Tòng Chi quen biết Mục Tinh Lan dưới tán cây phong trong lần anh đến thăm đoàn phim hôm đó.
6
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
