0 chữ
Chương 40
Chương 41: Đừng... đây là sofa mà...
Tim Thương Tòng Chi bắt đầu loạn nhịp, hoàn toàn không kiểm soát nổi. Đặc biệt là khi hơi thở của anh bao trùm lấy hơi thở cô, có một khoảnh khắc cô thật sự muốn buông xuôi.
Cô không sợ Mục Tinh Lan mạnh mẽ. Cô chỉ sợ anh dịu dàng.
Bàn tay mềm mại không xương cố gắng đẩy ngực anh ra, như thể chỉ cần không áp sát, cô vẫn còn có thể kháng cự.
Cuối cùng, khi thấy cô không còn chống cự mãnh liệt, anh hơi lùi ra. Thương Tòng Chi hít sâu mấy lần, vì thiếu oxy mà đầu óc mơ hồ, theo bản năng bật thốt: “Đừng... đây là sofa mà...”
Vừa nói xong liền cảm thấy mình thật ngu ngốc. Mẹ kiếp, không lẽ không phải sofa thì được chắc?
Cô âm thầm rủa bản thân.
Đúng lúc này, tiếng cười trầm thấp khàn khàn đầy từ tính của anh vang lên, cực kỳ gần, như muốn đánh sập chút lý trí cuối cùng của cô.
Thương Tòng Chi khép mắt lại, cố gắng giữ tỉnh táo. Không thể bị mỹ nam kế mê hoặc. Cơ thể có thể lạc lối nhưng tinh thần thì tuyệt đối không được!
Thế nhưng, chỉ một câu tiếp theo của Mục Tinh Lan thôi, tâm trạng cô đã gần như sụp đổ.
Ngón tay thon dài của anh chậm rãi rơi lên lớp áo ngủ rộng thùng thình của cô, dễ dàng chạm đến làn da mịn màng, nhưng anh lại không chạm vào. Anh khẽ cười, nói: “Chi Chi, em còn nhớ năm lớp Mười anh đã tịch thu quyển truyện tranh kia của em không?”
“Rõ ràng em thích trên ghế sofa nhất mà.”
Truyện tranh? Khoan đã... truyện tranh?
Chết tiệt!
Lấy chồng là thanh mai trúc mã là một loại trải nghiệm thế nào ư? Chính là toàn bộ lịch sử đen tối của bạn, anh ta đều nắm rõ rành rành, thậm chí còn biết tận dụng đúng lúc!
Mắt Thương Tòng Chi lập tức trợn to, ký ức bị anh khơi dậy trong chớp mắt.
Năm lớp Mười, cô đến nhà họ Mục nghỉ hè, cô bạn hàng xóm tên Phó bảo bối lén đưa cho cô một quyển truyện tranh, còn nghiêm túc nói truyện này siêu hay, ban đêm trùm chăn đọc sẽ rất cuốn.
Rồi thì Thương Tòng Chi vốn tò mò, nghĩ rằng cái gì mà được Phó bảo bối khen siêu hay chắc chắn phải rất đặc sắc. Ban đầu đúng là rất bình thường, một bộ truyện tranh học đường, nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Cảnh trong lớp học.
Cảnh trong phòng thiết bị.
Mà tác giả này lại có nét vẽ đẹp mê hồn, phong cách lãng mạn, nội dung hấp dẫn, khiến người ta vừa đỏ mặt tim đập thình thịch, lại vừa không thể ngừng đọc.
Ngay lúc Thương Tòng Chi đang xem đến cảnh nam nữ chính quấn lấy nhau ôm hôn nồng nàn trên ghế sofa, chăn bị kéo bật lên. Cô giật mình quay đầu lại.
Là Mục Tinh Lan tăng ca đến nửa đêm trong thư phòng đi ngang qua thấy đèn phòng cô còn sáng.
Mục Tinh Lan đứng bên giường, chìa ra một bàn tay trắng trẻo sạch sẽ: “Đưa đây.”
Thương Tòng Chi: “...”
Tối hôm đó, cô bị anh đánh vào lòng bàn tay.
Không ngờ là đến giờ anh vẫn nhớ, còn nhớ rõ nội dung cuốn truyện tranh hôm đó.
Toàn thân bỗng thấy lạnh sống lưng.
Thương Tòng Chi hoàn hồn mới phát hiện, không biết từ lúc nào, quần áo trên người cô đã bị vứt bừa bãi xuống tấm thảm, lỏng lẻo đến mức chẳng còn che được gì.
Hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông cuối cùng cũng truyền tới rõ ràng.
Cô nằm trên chiếc ghế sofa da, thấy có chút lạnh. Ngay sau đó, cơ thể cao lớn với từng đường nét rắn rỏi đẹp đẽ của anh cũng từ từ tiến lại gần.
Thương Tòng Chi thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bụng anh đang chạm vào mình, khiến cô giật mình căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.
“Anh, anh, anh...”
Cảm giác chết người ấy khiến tim cô như muốn nổ tung.
“Thả lỏng chút đi, Chi Chi.”
Trong bóng tối, Thương Tòng Chi có thể thấy rõ đôi mắt anh, sâu thẳm như có lửa tối màu cuộn trào trong đó, lan tỏa ra ngoài, đủ thiêu rụi tất cả.
Mục Tinh Lan lúc này hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ điềm đạm nho nhã thường ngày. Nguy hiểm, gợi cảm và đầy mê hoặc.
Cô căng thẳng quá rồi. Lâu rồi cũng chưa từng như vậy, căn bản không buông lỏng được.
“Hay là...”
“Chúng ta để hôm khác!”
“Dừng lại, dừng lại đã.”
Hai tay cô bị anh đan chặt mười ngón, mềm nhũn dán lên sofa. Những ngón tay thon dài mềm mại của cô bị tay anh bao lấy, mạnh mẽ mà dịu dàng, từ từ siết lại.
Thương Tòng Chi hơi hé môi, lại gọi một tiếng: “Mục Tinh Lan.”
Trước kia thích anh, Thương Tòng Chi từng nghĩ vì anh mà chịu đựng tất cả cũng được. Nhưng bây giờ cô chẳng muốn nhịn nữa chút nào, muốn khóc là khóc luôn.
Con ngươi đen sâu thẳm của Mục Tinh Lan trong bóng tối càng thêm u trầm, anh chỉ cúi đầu nhìn cô, chưa từng rời mắt.
Hàng mi dài cong của cô khẽ cụp xuống đầy tủi thân, trông có phần nhếch nhác nhưng lại không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên ấy.
Thật hiếm khi thấy cô khóc đáng thương thế này.
Cô không sợ Mục Tinh Lan mạnh mẽ. Cô chỉ sợ anh dịu dàng.
Bàn tay mềm mại không xương cố gắng đẩy ngực anh ra, như thể chỉ cần không áp sát, cô vẫn còn có thể kháng cự.
Cuối cùng, khi thấy cô không còn chống cự mãnh liệt, anh hơi lùi ra. Thương Tòng Chi hít sâu mấy lần, vì thiếu oxy mà đầu óc mơ hồ, theo bản năng bật thốt: “Đừng... đây là sofa mà...”
Vừa nói xong liền cảm thấy mình thật ngu ngốc. Mẹ kiếp, không lẽ không phải sofa thì được chắc?
Cô âm thầm rủa bản thân.
Đúng lúc này, tiếng cười trầm thấp khàn khàn đầy từ tính của anh vang lên, cực kỳ gần, như muốn đánh sập chút lý trí cuối cùng của cô.
Thế nhưng, chỉ một câu tiếp theo của Mục Tinh Lan thôi, tâm trạng cô đã gần như sụp đổ.
Ngón tay thon dài của anh chậm rãi rơi lên lớp áo ngủ rộng thùng thình của cô, dễ dàng chạm đến làn da mịn màng, nhưng anh lại không chạm vào. Anh khẽ cười, nói: “Chi Chi, em còn nhớ năm lớp Mười anh đã tịch thu quyển truyện tranh kia của em không?”
“Rõ ràng em thích trên ghế sofa nhất mà.”
Truyện tranh? Khoan đã... truyện tranh?
Chết tiệt!
Lấy chồng là thanh mai trúc mã là một loại trải nghiệm thế nào ư? Chính là toàn bộ lịch sử đen tối của bạn, anh ta đều nắm rõ rành rành, thậm chí còn biết tận dụng đúng lúc!
Mắt Thương Tòng Chi lập tức trợn to, ký ức bị anh khơi dậy trong chớp mắt.
Rồi thì Thương Tòng Chi vốn tò mò, nghĩ rằng cái gì mà được Phó bảo bối khen siêu hay chắc chắn phải rất đặc sắc. Ban đầu đúng là rất bình thường, một bộ truyện tranh học đường, nhưng càng về sau, cô càng cảm thấy có gì đó sai sai.
Cảnh trong lớp học.
Cảnh trong phòng thiết bị.
Mà tác giả này lại có nét vẽ đẹp mê hồn, phong cách lãng mạn, nội dung hấp dẫn, khiến người ta vừa đỏ mặt tim đập thình thịch, lại vừa không thể ngừng đọc.
Ngay lúc Thương Tòng Chi đang xem đến cảnh nam nữ chính quấn lấy nhau ôm hôn nồng nàn trên ghế sofa, chăn bị kéo bật lên. Cô giật mình quay đầu lại.
Mục Tinh Lan đứng bên giường, chìa ra một bàn tay trắng trẻo sạch sẽ: “Đưa đây.”
Thương Tòng Chi: “...”
Tối hôm đó, cô bị anh đánh vào lòng bàn tay.
Không ngờ là đến giờ anh vẫn nhớ, còn nhớ rõ nội dung cuốn truyện tranh hôm đó.
Toàn thân bỗng thấy lạnh sống lưng.
Thương Tòng Chi hoàn hồn mới phát hiện, không biết từ lúc nào, quần áo trên người cô đã bị vứt bừa bãi xuống tấm thảm, lỏng lẻo đến mức chẳng còn che được gì.
Hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông cuối cùng cũng truyền tới rõ ràng.
Cô nằm trên chiếc ghế sofa da, thấy có chút lạnh. Ngay sau đó, cơ thể cao lớn với từng đường nét rắn rỏi đẹp đẽ của anh cũng từ từ tiến lại gần.
Thương Tòng Chi thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng cơ bụng anh đang chạm vào mình, khiến cô giật mình căng thẳng đến mức toàn thân cứng đờ.
“Anh, anh, anh...”
Cảm giác chết người ấy khiến tim cô như muốn nổ tung.
“Thả lỏng chút đi, Chi Chi.”
Trong bóng tối, Thương Tòng Chi có thể thấy rõ đôi mắt anh, sâu thẳm như có lửa tối màu cuộn trào trong đó, lan tỏa ra ngoài, đủ thiêu rụi tất cả.
Mục Tinh Lan lúc này hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ điềm đạm nho nhã thường ngày. Nguy hiểm, gợi cảm và đầy mê hoặc.
Cô căng thẳng quá rồi. Lâu rồi cũng chưa từng như vậy, căn bản không buông lỏng được.
“Hay là...”
“Chúng ta để hôm khác!”
“Dừng lại, dừng lại đã.”
Hai tay cô bị anh đan chặt mười ngón, mềm nhũn dán lên sofa. Những ngón tay thon dài mềm mại của cô bị tay anh bao lấy, mạnh mẽ mà dịu dàng, từ từ siết lại.
Thương Tòng Chi hơi hé môi, lại gọi một tiếng: “Mục Tinh Lan.”
Trước kia thích anh, Thương Tòng Chi từng nghĩ vì anh mà chịu đựng tất cả cũng được. Nhưng bây giờ cô chẳng muốn nhịn nữa chút nào, muốn khóc là khóc luôn.
Con ngươi đen sâu thẳm của Mục Tinh Lan trong bóng tối càng thêm u trầm, anh chỉ cúi đầu nhìn cô, chưa từng rời mắt.
Hàng mi dài cong của cô khẽ cụp xuống đầy tủi thân, trông có phần nhếch nhác nhưng lại không thể che giấu được vẻ đẹp tự nhiên ấy.
Thật hiếm khi thấy cô khóc đáng thương thế này.
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
