TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24: Bàn tay không còn trong trắng nữa

Trong cơn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, Thương Tòng Chi cảm giác có một cơ thể mang khí chất đàn ông rõ rệt ập tới, bá đạo xâm chiếm mọi giác quan của cô.

Cô vùng vẫy muốn mở mắt ra.

Lại phát hiện tay mình bị một bàn tay nóng đến thiêu đốt, những ngón tay thon dài rõ nét của người đàn ông siết chặt lấy.

Ngay bên tai vang lên tiếng thở dồn dập: “Chi Chi.”

Giọng nam trầm thấp khàn khàn đầy kiềm chế khiến Thương Tòng Chi giật mình tỉnh hẳn.

Giây tiếp theo.

Bàn tay mềm mại, mịn màng của cô đã bị người đàn ông giữ chặt, sau đó chạm phải lớp vải lụa trơn mượt.

Thương Tòng Chi phản ứng hơi chậm, nhưng đầu óc vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra, đó chính là chất liệu áo choàng ngủ của Mục Tinh Lan.

Lớp vải bị vén ra.

Chạm vào bên trong là chất cotton mềm mại, dù có cách một lớp vải, nhiệt độ truyền đến vẫn nóng đến kinh người.

"Giúp anh một chút."

Chỉ trong tích tắc, đôi mắt còn ngập sương mờ mịt của Thương Tòng Chi lập tức gợn sóng.

Đập vào mắt cô là trần nhà khách sạn phản chiếu ánh sáng mờ mờ.

Anh... Thế nhưng.

...

Nửa tiếng sau.

Đèn tường bật sáng.

Thương Tòng Chi nhìn thấy Mục Tinh Lan đang ngồi bên mép giường, dùng khăn ấm lau tay cho cô một cách cẩn thận.

Nhìn vẫn là một đôi tay trắng trẻo, mềm mịn như cũ.

Nhưng mà từ nay về sau... không còn trong sáng nữa rồi!

Đôi tay đáng thương của cô, thế mà lại bị tên đàn ông cầm thú này làm nhơ nhuốc.

Tuy chưa thật sự “làm”, nhưng cơ thể Thương Tòng Chi mềm nhũn như bún, chẳng còn chút sức lực nào để nhúc nhích.

Thôi thì hủy diệt luôn cho rồi.

Mục Tinh Lan đang nắm lấy mấy ngón tay mềm như không xương của cô, vừa định mở miệng nói gì đó.

Ánh mắt chợt dừng lại trên mu bàn chân trắng ngần của cô chẳng biết đã thò ra khỏi chăn từ bao giờ.

Vốn dĩ toàn thân Thương Tòng Chi đã rất xinh đẹp tinh tế, nên tất nhiên đôi chân cũng không ngoại lệ. Vì lần này cô vào vai một cô nàng nổi loạn, nên mấy ngón chân trắng như ngọc được sơn màu đỏ cherry nổi bật, càng tôn lên làn da trắng nõn.

Chắc là nóng quá nên mới đưa chân ra ngoài.

Trong bầu không khí mờ ám thế này, lại bất ngờ khơi gợi ra một loại tình ý ngọt ngào.

Mục Tinh Lan nắm lấy bàn chân nhỏ đang khẽ đong đưa của cô.

“Anh xem vết thương của em thế nào.”

Vừa nãy cô lăn qua lăn lại, anh lo là vết thương lại bị rách ra rồi.

Thương Tòng Chi chẳng buồn đáp lời, chỉ lười nhác mở mí mắt nhìn anh, ánh mắt nhàn nhạt mang theo vẻ trách móc.

Dùng hành động để thể hiện rõ sự bất mãn với cách “hành sự” của anh vừa rồi.

Vốn dĩ cô đang nằm yên, hai bàn tay nhỏ xíu mềm nhũn buông thõng bên mép giường, nhìn đáng thương đến lạ.

Mục Tinh Lan dịu giọng dỗ dành: “Ngủ đi, anh chỉ nhìn một chút thôi.”

Đúng là giả tạo.

Thương Tòng Chi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại. Cô vẫn còn cảm nhận được nhiệt độ và xúc cảm còn vương lại ở lòng bàn tay.

Ngón tay khẽ co lại một cái theo phản xạ.

Thế nhưng còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên, giọng nói khi nãy còn dịu dàng bỗng chốc trầm xuống: “Hình xăm ở bụng em đâu rồi?”

Hình xăm gì cơ?

Thương Tòng Chi mơ màng mở mắt ra.

Phát hiện ra chiếc chăn trên người đã bị anh vén lên từ lúc nào. Vì lúc đi ngủ cô quên thay váy ngủ, nên giờ vẫn mặc chiếc áo thun mỏng nhẹ, thoải mái.

Sau khi lăn qua lăn lại trong chăn, vạt áo bị kéo lên một nửa, để lộ chiếc bụng nhỏ trắng trẻo phẳng lì.

Làn da ở bụng mềm mịn, trắng mịn như sữa, sạch sẽ đến mức ngay cả cái rốn nhỏ xíu cũng đáng yêu đến không tưởng.

Nhưng đối diện với chiếc bụng xinh xắn như vậy, Mục Tinh Lan lại tức giận?

Nghe giọng anh như đang chất vấn, Thương Tòng Chi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chợt thấy bàn tay dài của người đàn ông móc vào mép quần của cô, kéo xuống một chút.

Thương Tòng Chi bị hành động “vô tư” của anh làm cho choáng váng, lập tức bật dậy khỏi giường, vung tay đập vào mu bàn tay anh một cái rõ đau: “Anh đừng tưởng em nằm im không nhúc nhích là vì sợ anh!”

Bị anh làm bẩn đôi tay nhỏ nhắn đã đành, giờ còn nhân cơ hội cởϊ qυầи cô ra nữa?

Còn là con người không vậy?

Bốp! Một tiếng giòn tan vang lên.

Thế mà Mục Tinh Lan lại chẳng động đậy chút nào, như thể không hề cảm thấy đau.

Anh chỉ tay vào phần bụng dưới kéo dài đến đùi cô, giọng trầm thấp vốn mang từ tính êm tai nay phủ thêm tầng áp lực: “Hình xăm từ đây đến đây, đâu rồi?”

Thương Tòng Chi theo bản năng nhìn xuống.

Cơ thể mảnh mai đột nhiên cứng đờ.

Cuối cùng cũng hiểu anh đang nói đến cái gì.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.