TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Giả vờ

Trong phòng khách sạn chỉ bật một chiếc đèn tường ánh vàng mờ mờ, hương tuyết tùng nhàn nhạt trên người đàn ông len lỏi trong không khí.

Lạnh lẽo mà dụ hoặc.

Không gian rộng lớn trở nên im ắng đến mức nghẹt thở.

Phản ứng đầu tiên của Thương Tòng Chi là hơi hoảng loạn. Dù sao khoảng cách giữa hai người bây giờ đã vượt xa mức thân mật bình thường mà “anh em nuôi” nên có.

Hàng mi cô khẽ run, ánh mắt vô thức rơi xuống phần thân dưới bị áo choàng ngủ che kín của người đàn ông.

Dừng lại vài giây rồi như chợt hiểu ra, thì ra là bắt đầu có du͙© vọиɠ người lớn với cô rồi.

Xem ra sau lần “ngủ nhầm” năm đó, cơ thể của Mục Tinh Lan lại thành thật hơn trái tim anh. Cuối cùng cũng nhận ra cô không còn là một đứa trẻ nữa.

Yết hầu nơi cổ cao của Mục Tinh Lan khẽ chuyển động, rất nhẹ.

Anh vẫn bất động, chỉ yên lặng nhìn cô như đang chờ đợi câu trả lời.

Ánh mắt hoang mang của Thương Tòng Chi dần dần lắng lại, hơi thở rối loạn và phản ứng cơ thể cũng dần ổn định.

Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Từ đầu đến cuối không trả lời.

Cô từng khát khao được gần gũi anh bao nhiêu thì bây giờ lại chỉ muốn tránh xa bấy nhiêu.

Nói thẳng ra, du͙© vọиɠ của người đàn ông này dành cho cô không phải vì yêu, chỉ đơn thuần là phản ứng sinh lý của một người trưởng thành mà thôi.

Mà cô không hề có ý định nuông chiều anh.

Ánh mắt Thương Tòng Chi hoàn toàn không mang theo chút vui mừng nào khi cuối cùng người đàn ông mà cô thầm yêu bao năm cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm vượt trên mức “anh em”.

Điều hòa nhiệt độ không biết bị hỏng hay sao, bầu không khí trong phòng bỗng chốc nóng hầm hập, như thể chạm ngưỡng giữa hè gay gắt.

Người đàn ông dần tiến sát lại, đôi môi mỏng gần như áp lên đôi môi mềm đỏ của cô.

Hương thơm nhàn nhạt lượn lờ giữa khoảng cách rất gần, gần đến mức Thương Tòng Chi cảm giác như có thể đếm được từng sợi lông mi của anh.

Giây tiếp theo.

Cô gái vẫn đang lặng lẽ nhìn anh, bỗng cau mày, khẽ kêu lên một tiếng: “Chân em đau quá.”

“A, cả eo cũng đau.”

Cô sợ anh không thấy rõ, vội vàng chìa chân ra, nơi đó vẫn còn vết thuốc mỡ, gương mặt vô tội xen lẫn chút nhẫn nhịn: “Anh đè lên vết thương, nó lại nứt ra rồi.”

Mục Tinh Lan thu lại ánh mắt, nhìn xuống đầu gối cô.

Anh khẽ thở ra, ánh mắt và cô đối diện thêm một lúc rồi mới buông tay khỏi cằm cô.

Rõ ràng biết cô đang giả vờ.

Nhưng anh không thể cưỡng ép cô thực hiện "nghĩa vụ vợ chồng".

Trên gương mặt điển trai của Mục Tinh Lan không hề có vẻ tức giận vì bị từ chối. Anh chỉ yên lặng nâng chân cô lên, có lẽ lúc nãy vô tình chạm vào giường nên lớp thuốc bôi mỏng đã bị quệt đi mất.

Chỗ vết thương vừa đóng vảy cũng hơi bong lên.

Anh cẩn thận thoa lại thuốc cho Thương Tòng Chi.

Rồi còn dùng băng gạc bọc một lớp mỏng bên ngoài để tránh tối ngủ vô tình cọ trúng.

Sau đó anh đắp chăn mỏng cho cô, nhẹ nhàng nhét cô vào trong ổ chăn. Không nói một lời, quay người đi về phía phòng tắm.

Thương Tòng Chi chớp mắt: “Làm phiền Mục Tổng tắt đèn hộ.”

“Với lại tắm nhớ nhẹ tay thôi, em sợ ồn quá không ngủ được.”

Chớp mắt sau.

Đèn trong phòng hoàn toàn tắt hẳn.

Chỉ còn lại ánh sáng lờ mờ lọt ra từ cánh cửa kính phòng tắm chưa đóng kín.

Phòng tắm trong khách sạn cách âm không tốt lắm, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách. Thương Tòng Chi ban đầu còn nghĩ chắc mình sẽ không ngủ nổi, nhưng không ngờ, càng cuộn sâu vào trong chăn, cơn buồn ngủ lại càng kéo đến dày đặc.

Đến khi Mục Tinh Lan tắm nước lạnh xong đi ra, trước mắt anh là dáng vẻ Thương Tòng Chi ngủ say như chết.

Mái tóc dài đen nhánh mềm mượt xõa ra trên gối trắng, dưới ánh trăng mờ, đôi mắt đẹp ấy khép hờ an yên, đôi môi đỏ mọng, làn da trắng như tuyết, khiến người ta không khỏi rung động.

Mục Tinh Lan ngồi bên mép giường lặng lẽ nhìn cô một lúc.

Ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng vén sợi tóc lòa xòa trên má cô, sợ cô ngủ mà hít phải.

Có lẽ đầu ngón tay anh lạnh quá.

Cô gái nhỏ khẽ cau mày, trở mình, còn ngây ngô dụi mặt vào gối mềm như một đứa trẻ.

Tất cả đèn trong khách sạn đều đã tắt.

Chỉ còn lại một khe hở nhỏ của rèm cửa sổ, để lộ chút ánh trăng lờ mờ rọi vào.

Tư thế ngủ của Mục Tinh Lan luôn rất ngay ngắn, thói quen đã hình thành từ nhỏ.

Anh đặt tay lên bụng, khép hờ mắt, dáng vẻ tưởng chừng vô cùng bình thản.

Trong không khí, ngoài hơi lạnh sót lại sau khi anh vừa tắm xong, còn lẩn khuất hương thơm dịu ngọt độc nhất từ người Thương Tòng Chi.

Và mùi hương đó càng lúc càng rõ.

Tựa như sợi tơ sen, quấn lấy, không dứt ra nổi.

6

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.