Chương 29
Cái tát của Võ Mị (1)
Hai người dắt tay nhau trở lại phòng, đi vòng qua bình phong, bước qua cánh cửa ban nãy. Ánh nến trong phòng dần yếu ớt, trên cửa sổ hai bên thi thoảng lại vang lên tiếng gỡ bỏ đồ che chắn, ánh mặt trời len lỏi chiếu vào phòng.
Tiêu Thục phi một thân tố y, sắc mặt trắng bệch, mái tóc đen dài xõa sau lưng, nhìn Lý Hoằng bước vào, mỉm cười dè dặt.
Lý Hoằng thấy thần sắc Tiêu Thục phi đã trở lại bình thường, tâm trạng rõ ràng cũng tốt hơn nhiều so với lúc nãy, theo ánh nắng chiếu vào phòng càng lúc càng nhiều, gương mặt vốn trắng bệch cũng thêm một ít hồng hào, tinh thần cũng theo đó mà tốt lên.
“Nhi thần Lý Hoằng bái kiến Tiêu mẫu phi.” Lý Hoằng cung kính hành lễ, giống như thường ngày, không khác biệt.
Tiêu Thục phi khẽ hoạt động cơ thể, giọng nói khàn khàn: “Đứng lên đi Hoằng nhi. Nghĩa Dương, con ra ngoài trước đi, mẫu phi có lời muốn nói với Hoằng nhi.”
Não Nghĩa Dương có thiếu nếp nhăn, cũng biết hôm nay khác xưa, biết lúc này không phải lúc làm loạn. Vì vậy ngoan ngoãn gật đầu, “vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn đi ra cửa, đứng sát bên cạnh Hạ Chí, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn đám thái giám ở cửa.
Bóng dáng Nghĩa Dương vừa biến mất, trên mặt Tiêu Thục phi lập tức lộ ra nụ cười thê lương, đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt Lý Hoằng, khiến Lý Hoằng giật mình vội vàng đứng dậy khỏi bồ đoàn, nhanh chóng đi đến trước người Tiêu Thục phi, hai bàn tay nhỏ bé cố gắng muốn đỡ bà dậy.
“Hoằng nhi, nhớ tới những lời con nói ở cửa vừa rồi, nhận một lạy này của mẫu phi cũng là đáng.” Tiêu Thục phi được Lý Hoằng kéo dậy, thê lương nói.
“Mẫu phi, đại lễ như vậy nhi thần sao có thể nhận cho được. Vừa rồi nhi thần chỉ là nhất thời tức giận...”
Tiêu Thục phi thần sắc thê lương ngắt lời Lý Hoằng, lắc đầu nói: “Từ khi con sinh ra, con đã khác với những đứa trẻ khác. Lớn hơn một chút, biết chạy rồi, liền bắt đầu lấy việc trêu chọc đám Nghĩa Dương làm vui, mấy vị hoàng tử công chúa trong cung này, có ai là đối thủ của con, ngay cả Lý Tố Tiết nhỏ nhất, cũng lớn hơn con hai tuổi, nhưng không ai thông minh bằng một nửa con, chẳng phải đều bị con đùa giỡn xoay quanh sao?"
“Mẫu phi quá khen rồi, nhi thần thật sự là hổ thẹn không dám nhận. Trêu chọc bọn họ là nhi thần quá nghịch ngợm, mong mẫu phi tha thứ." Lý Hoằng không biết đây có phải là Tiêu Thục phi thật tâm khen y hay không.
Tiêu Thục phi tiếp tục lắc đầu, mái tóc như thác nước lay động phía sau, ổn định tâm thần, yên lặng nhìn Lý Hoằng nói: “Vừa rồi ở ngoài cửa, con không màng hậu quả quả quyết giết tên thái giám kia, tuy mẫu phi không nhìn thấy, nhưng tất cả đều nghe thấy. Con đây là muốn lập uy cho mấy đứa Nghĩa Dương, Tố Tiết, biết mẫu phi của chúng nó đại thế đã mất, sau này khó tránh khỏi bị cung nữ thái giám bắt nạt, cho nên giết một người để cảnh cáo tất cả cung nữ thái giám."
Lý Hoằng sửng sốt, y không ngờ Tiêu Thục phi lại nhìn thấu mục đích cuối cùng của việc y quả quyết giết chết tên thái giám ở cửa để lập uy. Như vậy, hiển nhiên Tiêu Thục phi cũng đã liệu đến kết cục của mình rồi, cho nên để Nghĩa Dương tìm y đến, hiển nhiên không phải là để cầu cứu, cũng không phải là vì y có thể giúp bà ta sống sót.
Tiêu Thục phi nhìn Lý Hoằng thần sắc sững sờ, trên gương mặt hoàn mỹ lộ ra một nụ cười, tiếp tục nói: “Mẫu phi ở đây đa tạ Hoằng nhi, mẫu phi khẩn cầu Hoằng nhi, sau này có thể bảo vệ tốt hoàng tỷ và hoàng huynh của con, như vậy, mẫu phi chết cũng nhắm mắt."
Tiêu Thục phi lại quỳ xuống trước Lý Hoằng, dập đầu thật sâu, mái tóc đen nhánh che khuất cả đầu, nhưng lại khiến Lý Hoằng cảm nhận được một cỗ quyết tuyệt đến chết.
Quả nhiên, ngẩng đầu lên, Tiêu Thục phi hai mắt ảm đạm, thần sắc thê lương ngây ngốc nhìn Lý Hoằng.
Đột nhiên Tiêu Thục phi như phát điên, mặt mày dữ tợn, gằn giọng nói: "Võ Mị thật là mạng tốt, lại có thể sinh ra được đứa con trai thông minh hơn người như con, nếu không, ngôi hoàng hậu này làm sao đến lượt bà ta ngồi! Báo ứng, đây đều là báo ứng… Nghĩ năm đó Vương thị nhiều năm không thể sinh cho bệ hạ một nam một nữ, mà ta lại sinh cho bệ hạ một hoàng tử hai công chúa, bà ta thấy ngôi vị chủ hậu cung của mình sắp không giữ nổi, trước tiên là nhận nuôi con trai của cung nhân họ Lưu để củng cố ngôi vị hoàng hậu, thấy không hiệu quả, bệ hạ lại càng ngày càng sủng ái ta, không còn cách nào khác, liền lôi kéo Võ Mị liên kết đối phó với ta, muốn bảo toàn ngôi vị hoàng hậu. Nhưng bà ta nằm mơ cũng không ngờ rằng, đây là dẫn sói vào nhà, ha ha… Như vậy, lại tiện nghi cho con hồ ly Võ thị kia, để cho bà ta được lợi, lên làm chủ hậu cung! Hoằng nhi, mẫu hậu của con..."
"Hừ! Đồ đàn bà ti tiện, sau lưng người khác lại nói xấu người khác, thật là đáng xấu hổ! Bệ hạ phế ngươi làm thứ dân thế mà còn không biết hối cải, Hoằng nhi hiếu thuận đến thăm ngươi, ngươi lại ở đây yêu ngôn hoặc chúng, bịa đặt thị phi, ngươi rốt cuộc là có ý đồ gì? Hậu cung, có loại yêu phụ như ngươi, thật là nỗi sỉ nhục của Đại Đường ta, Lan Lăng Tiêu thị là thế gia vọng tộc, thế mà ngươi lại hèn hèn hạ tiện như vậy. Tiêu thị, hôm nay bản cung tạm thời không truy cứu, nếu còn dám yêu ngôn hoặc chúng, bản cung sẽ không tha cho ngươi!"
Không biết Võ Mị đã đi vào từ lúc nào, trên người mặc phượng y tượng trưng cho sự cao quý của hoàng hậu, đầu đội phượng quan, sắc mặt lạnh lùng, từng bước từng bước đi đến trước mặt hai người, lạnh lùng nhìn xuống Tiêu Thục phi.
“Mẫu hậu...” Lý Hoằng vội vàng đứng dậy hành lễ.
“Hoằng nhi, lòng hiếu thảo của con, mẫu hậu đều nhìn thấy, cũng cảm thấy vui mừng. Nhưng Tiêu mẫu phi của con lại là kẻ tiểu nhân hèn hạ, những năm qua ở trong cung không ít lần gây khó dễ cho mẫu hậu, bà ta tự cho mình sinh cho phụ hoàng con một trai hai gái, liền kiêu ngạo ương bướng, cùng Vương hoàng hậu âm thầm đấu đá, xúi giục phụ hoàng phế Vương hoàng hậu, muốn tranh giành ngôi vị hoàng hậu. Bị phụ hoàng con phát hiện, cho nên mới bị nhốt vào lãnh cung, bây giờ, lại dám trước mặt con ăn nói lung tung, tâm địa thật độc ác.” Võ Mị một tay ôm lấy vai Lý Hoằng, vừa lạnh lùng nói.
5
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
