Chương 28
Tiêu Thục phi (2)
Mang Chủng hiển nhiên không vì lời hắn nói mà dừng động tác trên tay, chiêu thức vẫn không thay đổi, con dao găm trong tay chỉ thẳng vào tim tên thái giám kia.
Lý Hoằng nheo mắt không nói, cũng không nhìn người vừa lên tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm con dao găm trong tay Mang Chủng.
“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh từ trong miệng tên thái giám phía trước truyền ra, sau đó thân thể chậm rãi ngã xuống.
“Đại vương... nô tài đáng chết.” Tên thái giám từ góc tường chui ra tăng nhanh tốc độ chạy đến trước mặt Lý Hoằng quỳ xuống nói.
Nghĩa Dương suýt chút nữa thì không đứng vững, nếu không phải Lý Hoằng vẫn luôn nắm chặt tay nàng, nàng sợ rằng đã quay người bỏ chạy, nếu không thì phải mềm nhũn ngã xuống rồi.
Lý Hoằng vừa rồi so với Lý Hoằng ngày thường cùng bọn họ chơi đùa, học hành dường như hoàn toàn biến thành một người khác, sát phạt quả quyết, tàn nhẫn lạnh lùng. Nghĩa Dương quả thực không dám tin tưởng người đang nắm chặt tay nàng, chính là tên Ngũ ca ngày thường hay trêu chọc bọn họ đáng yêu lại đáng ghét kia, thật sự... Hiện tại Ngũ ca trước mắt càng giống như một tiểu Tu La hơn.
“Mở cửa.” Lý Hoằng không nhìn tên thái giám ngăn cản y, nhìn thẳng tên thái giám cửa ra vào thản nhiên nói.
Tên thái giám cửa ra vào hiển nhiên là bị khí thế của Lý Hoằng dọa sợ, sắc mặt càng thêm trắng bệch, run rẩy mò lấy chìa khóa từ trên người tên thái giám ngã xuống, hai tay run rẩy vội vàng mở cửa.
Lúc này Lý Hoằng cũng không trực tiếp đi vào, trước tiên là nhìn thoáng qua tên thái giám đang co giật, máu tươi từ ngực ứa ra, sau đó lại nhìn tên thái giám quỳ trước mặt mình, lạnh lùng nói: “Hiểu rõ thân phận của các ngươi đi! Chẳng qua chỉ là một con chó của hoàng gia, đừng tưởng rằng phía sau có chủ tử tốt chống lưng cho ngươi, là có thể không coi trọng hoàng tử và công chúa, nói cho các ngươi biết, sau này ở trong cung, ai dám bất kính với hoàng tử, công chúa, biết một tên giết một tên! Cút.”
Giọng nói lạnh lùng của hài đồng khiến Nghĩa Dương cũng giật mình, đặc biệt là chữ “cút” cuối cùng, giống như đá vào tim Nghĩa Dương, khiến trong lòng nàng dâng lên một nỗi kinh hãi.
“Hai người các ngươi ở cửa canh giữ, không có lệnh của ta, người không phận sự nhất luật không được vào!” Lý Hoằng nói xong, một cước đá văng tên thái giám quỳ trước mặt mình, dẫn Nghĩa Dương thẳng tiến vào bên trong.
Căn phòng u ám thắp vài ngọn nến, cửa sổ xung quanh đều bị bịt kín mít, không lọt vào một tia sáng nào.
Lý Hoằng nắm tay Nghĩa Dương, vừa bước qua cửa bình phong phía sau, chỉ thấy một bóng người lao về phía bọn họ.
“A...” Nghĩa Dương, Lý Hoằng trước sau bị dọa sợ hãi kêu lên, vội vàng lùi lại một bước.
Hai người kinh hồn chưa định, còn chưa kịp nhìn rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Mang Chủng và Hạ Chí đã xông tới trước mặt hai người, bảo vệ bọn họ sau lưng, khẩn trương cảnh giác nhìn về phía trước.
Bàn tay của Lý Hoằng cũng đang đổ mồ hôi, y là bị Nghĩa Dương giật mình dọa sợ, cũng không phải bởi vì bóng người vừa rồi.
Cái này thật sự quá dọa người, người dọa người sẽ chết người đó có được không. Ngẩng đầu trách cứ nhìn thoáng qua Nghĩa Dương từ khi tiến vào con hẻm nhỏ, liền giống như chim sợ cành cong, không khỏi tức giận nói: “Ngươi đừng có giật mình có được không, người dọa người sẽ chết người đó.”
Nghĩa Dương kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Hoằng, lúc này Lý Hoằng mới là Lý Hoằng mà nàng quen biết, không còn giống như Tu La ở cửa vừa rồi nữa.
Lý Hoằng đưa tay kéo Mang Chủng và Hạ Chí trước mặt ra, nhẹ giọng nói: “Các ngươi ra ngoài đi.”
Hai người không nói, nhìn thoáng qua mặt đất, sau đó lại đánh giá một vòng căn phòng, do dự nhìn thoáng qua Lý Hoằng.
“Không sao, sẽ không có việc gì đâu, các ngươi ra ngoài đi.” Lý Hoằng lần nữa lên tiếng.
Lý Hoằng biết, Mang Chủng và Hạ Chí là sợ Tiêu Thục phi bất lợi với y, cho nên do dự có nên đi ra ngoài hay không.
“Vâng, Đại vương.” Mang Chủng và Hạ Chí do dự một chút, cuối cùng vẫn đi ra ngoài.
“Mẫu phi cám ơn Hoằng nhi.” Một giọng nói vang lên trước mặt Lý Hoằng và Nghĩa Dương.
Nghĩa Dương bị giọng nói quen thuộc dọa giật mình, ánh mắt vốn đang nhìn Mang Chủng và Hạ Chí đi ra ngoài vội vàng quay lại, lại thấy trước mắt trống không, cúi đầu nhìn xuống, thích ứng với ánh sáng u ám trong phòng, chỉ thấy mẫu phi của mình đang tóc tai bù xù quỳ trên mặt đất.
“Mẫu phi...” Nghĩa Dương “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Tiêu Thục phi, nhìn mẫu phi sắc mặt trắng bệch, im lặng cười thảm thiết, Nghĩa Dương ôm lấy liền khóc nức nở.
“Đứa bé ngốc, khóc cái gì, trước mặt hoàng đệ của con thành thể thống gì, mau đứng lên.” Tiêu Thục phi ôm Nghĩa Dương, đôi mắt đẹp lệ như mưa rơi.
Lý Hoằng vừa nhìn, liền đi tới cửa trước, lúc này ngoài cửa trừ Mang Chủng và Hạ Chí ra, tên thái giám ngăn cản y vừa rồi cùng tên thái giám khác cũng vẫn còn ở đó, chỉ là tên thái giám chết ở cửa đã bị khiêng đi, vết máu trên mặt đất cũng được lau sạch sẽ trong thời gian cực ngắn.
“Ngươi tên là gì?” Lý Hoằng cười như không cười nhìn tên thái giám ngăn cản y hỏi.
“Hồi bẩm Đại vương, nô tài tên Liên Thiết.” Tên thái giám cung kính đáp.
“Trong vòng một nén nhang, gỡ hết những thứ che chắn trên cửa sổ xuống.” Lý Hoằng nhìn chằm chằm hắn nói, xem ra nếu Liên Thiết dám nói một chữ “không”, Lý Hoằng sẽ xuống tay.
“Vâng, nô tài lập tức đi làm.” Liên Thiết cung kính đáp, nói xong liền cung kính hành lễ với Lý Hoằng, sau đó lập tức rời đi gỡ bỏ những thứ che chắn trên cửa sổ.
“Đại vương... Làm như vậy không ổn đâu, hoàng hậu bên kia...”
“Không sao, lão già kia, cho là có mẫu hậu che chở, liền dám ngăn cản bổn vương làm việc!”
“Lý Hoằng, mẫu phi mời ngươi vào trong.” Nghĩa Dương hai mắt khóc như hai quả đào, nức nở chạy ra nói.
6
0
1 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
