TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Nói xong, hắn mới phát hiện dưới đáy vực còn có người, vội vàng chắp tay chào, cười tủm tỉm: “Tại hạ là quỷ sai câu hồn của Uổng Tử Thành thuộc cõi U Minh, Thôi Tuyệt.”

Hắn vừa báo gia môn, mọi người đều giật mình kinh ngạc.

Mộ Hề Vãn thấy lạ, bèn hỏi: “Ngươi là quỷ sai của Uổng Tử Thành à? Thế đến núi Linh Đài làm gì? Còn rơi xuống đây nữa?”

“Đừng nhắc nữa! Ta bị Bạch Đế ném xuống đó!” Thôi Tuyệt gãi đầu, bực bội nói: “Đêm nay ta phụng chỉ truy bắt Quỷ Vương, đuổi một đường đến núi Linh Đài. Ai ngờ chẳng thấy nửa bóng quỷ nào, chỉ thấy chủ nhân Bạch Châu đứng bên vách núi.”

“Chủ nhân Bạch Châu là nhân vật có danh tiếng như thế nào chắc ai cũng biết chứ. Nên ta đành đánh liều cung kính hỏi ngài ấy: "Ngài có thấy quỷ hồn nào ở núi Linh Đài không?".

Kết quả bị Bạch Đế tâm trạng thất thường này liếc cho ta một cái. Sau đó khẽ nhướng mày, bấm quyết, ném ta thẳng xuống vực cao vạn trượng này.”

Thôi Tuyệt thở dài một tiếng, cảm thán đời người thật lắm gian truân.

Mộ Hề Vãn nhắm mắt, an ủi: “Ngươi đừng để tâm, tính khí chàng vốn không tốt, đối với ai cũng vậy à.”

Thôi Tuyệt kinh ngạc: “Nghe khẩu khí này, hình như cô nương rất hiểu ngài ấy?”

Mộ Hề Vãn ngại ngùng cười một tiếng: “... Không quen.”

Trong lúc nói chuyện, không biết từ lúc nào sắc trời lại tối sầm, mặt đất rung lên khiến lửa thần bao quanh càng sáng rực hơn.

“Ồ? Vậy sao? Tính khí ta không tốt.”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn, sâu lắng như tiếng cổ cầm đột nhiên vang lên giữa biển lửa.

Tất cả những người có mặt đều kinh ngạc sững sờ.

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trong ngọn lửa rực cháy cách đó không xa, có một người đang đứng, dáng người cao gầy anh tuấn.

Mộ Hề Vãn giật mình quay đầu, ngây người.

Tiếng bước chân thong dong truyền đến.

Người đó chậm rãi đi ra từ trong lửa, lửa cháy xào xạc tựa lau sậy từng lớp từng lớp, chàng xuyên qua tường lửa như đã đi một quãng đường rất dài, rất xa.

“Ta cũng không biết từ khi nào Thiếu cung chủ lại không quen ta.” Chàng nói vậy, nhưng giọng điệu lại lạnh nhạt.

Mộ Hề Vãn nhìn chàng, đè nén cơn sóng cuộn trào trong lòng.

Sở Phù Quân.

Không thể không nói, nhiều năm như vậy, phong thái của chàng vẫn không hề suy giảm.

Chủ nhân Bạch Châu - Đế Vi Hiên - người nắm trong tay binh quyền tám phương, khiến bao kẻ phải cúi đầu.

Chàng quả thực đã làm quá hoàn hảo.

Địa vị của chàng cách xa một trời một vực với mọi người. Dù là thần tiên hay đạo sĩ, khi nghe thấy tên chàng cũng chỉ dám ngưỡng mộ, dè chừng.

Chàng tựa như người trên chín tầng mây, không ai dám trêu chọc càng chẳng thể với tới.

Đôi mắt sâu thẳm như mực, lông mày kiếm sắc bén xếch lên tận thái dương, người khoác tiên y màu vàng tro, khí chất thanh cao lạnh lẽo như được tôi luyện từ gió sương, mang theo một tầng khí lạnh của mùa thu.

Mười hai năm ở núi Linh Đài đã khắc lên người chàng thêm chút mệt mỏi và lạnh lẽo.

Sở Phù Quân cau mày, ánh mắt sâu thẳm, cuối cùng chàng nhẹ nhàng cất lời.

“Xa cách đã lâu, vẫn bình an vô sự chứ.”

Mộ Hề Vãn vừa định hỏi câu “xa cách đã lâu, vẫn bình an vô sự” lấy đâu ra, thì chợt bàng hoàng nhớ lại, đêm nay nàng mới chỉ ngưng tụ được nửa thực thể. Trước đây trừ sư phụ ra, không một sinh linh nào có thể nhìn thấy nàng.

2

0

5 ngày trước

15 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.