0 chữ
Chương 6
Chương 5
“Để con nói lại một lần nữa.”
“Đồ nhi, con cứ nói.”
Dưới chân núi Linh Đài, biển lửa bùng cháy dữ dội.
“Chúng ta chỉ định đi xem người ta nhảy vực.”
“Đúng vậy.”
Đám quỷ hồn nhỏ xúm lại nhìn cặp sư đồ đang cãi nhau trước mặt, chớp chớp mắt. Chúng xem rất say sưa, không sợ lớn chuyện.
“Kết quả chúng ta lại tự rơi xuống.”
“Phải.”
Trường Doanh nhìn xuống cúi đầu, đứng nghiêm trước mặt đồ đệ như đang nhận lỗi, thái độ phải nói là vô cùng cung kính.
“Mà ngọn lửa đang cháy dưới chân núi Linh Đài này, tương truyền là lửa thần có thể cướp đi mạng người.”
“Đúng vậy.”
Trường Doanh thành thật trả lời. Xung quanh lửa cháy cuồn cuộn, nhiệt độ tăng lên ngay lập tức làm khô đi lớp sương đêm lạnh giá trên người Mộ Hề Vãn may mà không hề gây bỏng rát.
Mộ Hề Vãn nheo mắt, nghiêng đầu nhìn sư phụ mình.
Trường Doanh vẫn đứng nghiêm túc.
Nàng khẽ hừ một tiếng, rồi lại nhìn đám quỷ hồn đang hóng chuyện.
Đám quỷ hồn còn đang rất hào hứng.
Nàng nuốt xuống những lời định nói, cuối cùng lại nhìn Quỷ Vương cùng bị kéo xuống.
Quỷ Vương bị choáng sau khi rơi xuống, vẫn còn đang bất tỉnh một bên.
“Sau đó, tất cả chúng ta đều bình an vô sự, không một ai bị thương, thậm chí còn rất an toàn.”
“Hoàn toàn đúng.”
“...”
“...”
Mộ Hề Vãn khó tin, giận dữ nói: “Thế đây là lửa thần cái quái gì! Bảo là sẽ tan thành tro bụi cơ mà!”
Trường Doanh cũng nổi giận: “Nếu thật sự thiêu chết chúng ta thì còn gì để nói nữa!”
“Sớm biết vậy đã không khuyên Sở Phù Quân rồi.” Mộ Hề Vãn thở dài, thầm nghĩ: “Chàng giờ đang ở trên đó, chắc đã xem kha khá trò hề mà chúng ta làm rồi.”
“Huống hồ...” Trường Doanh đứng thẳng người, chỉnh lại y phục bị xộc xệch do rơi xuống. Nhưng ông vốn luôn ăn mặc tùy tiện, nên chỉnh hay không cũng chẳng khác biệt mấy: “Các ngươi đều là vong hồn của cõi U Minh, đều là người đã chết cả rồi chết thêm một lần nữa cũng có sao đâu.”
Tất cả quỷ hồn nghe vậy đều sững sờ.
Chúng hoàn toàn không tin nổi nhìn về phía nữ nhân trông có dung mạo xinh đẹp bên cạnh mình – ai cũng không ngờ rằng nàng đã không còn là người của dương gian.
Mộ Hề Vãn quả thật rất xinh đẹp.
Tóc đen như mun, khoác áo ngũ sắc, đôi mắt trong veo đáng yêu, lông mày toát lên vẻ tinh nghịch, đó không phải kiểu tinh nghịch ngây thơ mà là nét phóng khoáng, tự do tự tại, không vương vấn phiền muộn của tuổi trẻ.
Ngọn lửa thần cao ngút trời quanh năm ở núi Linh Đài, cũng không bằng một nửa sự linh động của nàng.
Ánh lửa chiếu rọi càng tôn lên vẻ đẹp tựa như tranh.
Mộ Hề Vãn.
Nàng từng là Thiếu cung chủ cao quý nhất của Phương Ngoại Cung ở Thiên Châu, nơi phồn hoa nhất thiên hạ.
Nếu Sở Phù Quân của Bạch Châu là Đế chủ vang danh thiên hạ, chuyên về binh đao chiến đấu, thì vị Thiếu cung chủ Thiên Châu này lại là một nhân vật kiệt xuất hoàn toàn đối lập.
Nàng tự do, tùy tính, tuy là người trong tiên gia, nhưng lại vương đầy bụi trần phàm tục, từng thắp ngọn đèn sáng nhất thiên hạ trên đài vàng cao vạn trượng, từng cưỡi thuyền bay qua ngàn châu rực rỡ.
Có người nói nàng không có dáng vẻ của một vị thần tiên, nhưng thay vì đáp trả nàng lại đoạt lấy quán quân trong đại hội Vạn Tiên Lai Triều khiến cả thiên hạ đều phải trầm trồ.
Các vị thần tiên khắp bốn biển mười châu khi gặp nàng, chỉ có thể hậm hực nuốt xuống sự ghen tị trong lòng, rồi quay đầu về tiên phủ của mình túm tai những đồ đệ bất tài mà làu bàu: “Nhìn con nhà người ta kia kìa!”
Cuộc đời nàng oanh liệt đến nỗi, ngay cả vị Các chủ Thần Thiên vốn luôn cao ngạo trên mây chỉ thích xem bói, quan sát các vì sao, sau khi gặp nàng cũng phải phá lệ thốt lên một câu sấm truyền: “Nàng có duyên với các vì sao trên ba mươi ba tầng trời. Nàng không phải là người đơn giản, xứng đáng với câu tiền đồ rộng mở."
Nàng đã từng là một giai thoại đẹp đẽ giữa nhân gian.
“Đồ nhi, con cứ nói.”
Dưới chân núi Linh Đài, biển lửa bùng cháy dữ dội.
“Chúng ta chỉ định đi xem người ta nhảy vực.”
“Đúng vậy.”
Đám quỷ hồn nhỏ xúm lại nhìn cặp sư đồ đang cãi nhau trước mặt, chớp chớp mắt. Chúng xem rất say sưa, không sợ lớn chuyện.
“Kết quả chúng ta lại tự rơi xuống.”
“Phải.”
Trường Doanh nhìn xuống cúi đầu, đứng nghiêm trước mặt đồ đệ như đang nhận lỗi, thái độ phải nói là vô cùng cung kính.
“Mà ngọn lửa đang cháy dưới chân núi Linh Đài này, tương truyền là lửa thần có thể cướp đi mạng người.”
“Đúng vậy.”
Trường Doanh thành thật trả lời. Xung quanh lửa cháy cuồn cuộn, nhiệt độ tăng lên ngay lập tức làm khô đi lớp sương đêm lạnh giá trên người Mộ Hề Vãn may mà không hề gây bỏng rát.
Trường Doanh vẫn đứng nghiêm túc.
Nàng khẽ hừ một tiếng, rồi lại nhìn đám quỷ hồn đang hóng chuyện.
Đám quỷ hồn còn đang rất hào hứng.
Nàng nuốt xuống những lời định nói, cuối cùng lại nhìn Quỷ Vương cùng bị kéo xuống.
Quỷ Vương bị choáng sau khi rơi xuống, vẫn còn đang bất tỉnh một bên.
“Sau đó, tất cả chúng ta đều bình an vô sự, không một ai bị thương, thậm chí còn rất an toàn.”
“Hoàn toàn đúng.”
“...”
“...”
Mộ Hề Vãn khó tin, giận dữ nói: “Thế đây là lửa thần cái quái gì! Bảo là sẽ tan thành tro bụi cơ mà!”
Trường Doanh cũng nổi giận: “Nếu thật sự thiêu chết chúng ta thì còn gì để nói nữa!”
“Sớm biết vậy đã không khuyên Sở Phù Quân rồi.” Mộ Hề Vãn thở dài, thầm nghĩ: “Chàng giờ đang ở trên đó, chắc đã xem kha khá trò hề mà chúng ta làm rồi.”
Tất cả quỷ hồn nghe vậy đều sững sờ.
Chúng hoàn toàn không tin nổi nhìn về phía nữ nhân trông có dung mạo xinh đẹp bên cạnh mình – ai cũng không ngờ rằng nàng đã không còn là người của dương gian.
Mộ Hề Vãn quả thật rất xinh đẹp.
Tóc đen như mun, khoác áo ngũ sắc, đôi mắt trong veo đáng yêu, lông mày toát lên vẻ tinh nghịch, đó không phải kiểu tinh nghịch ngây thơ mà là nét phóng khoáng, tự do tự tại, không vương vấn phiền muộn của tuổi trẻ.
Ngọn lửa thần cao ngút trời quanh năm ở núi Linh Đài, cũng không bằng một nửa sự linh động của nàng.
Mộ Hề Vãn.
Nàng từng là Thiếu cung chủ cao quý nhất của Phương Ngoại Cung ở Thiên Châu, nơi phồn hoa nhất thiên hạ.
Nếu Sở Phù Quân của Bạch Châu là Đế chủ vang danh thiên hạ, chuyên về binh đao chiến đấu, thì vị Thiếu cung chủ Thiên Châu này lại là một nhân vật kiệt xuất hoàn toàn đối lập.
Nàng tự do, tùy tính, tuy là người trong tiên gia, nhưng lại vương đầy bụi trần phàm tục, từng thắp ngọn đèn sáng nhất thiên hạ trên đài vàng cao vạn trượng, từng cưỡi thuyền bay qua ngàn châu rực rỡ.
Có người nói nàng không có dáng vẻ của một vị thần tiên, nhưng thay vì đáp trả nàng lại đoạt lấy quán quân trong đại hội Vạn Tiên Lai Triều khiến cả thiên hạ đều phải trầm trồ.
Các vị thần tiên khắp bốn biển mười châu khi gặp nàng, chỉ có thể hậm hực nuốt xuống sự ghen tị trong lòng, rồi quay đầu về tiên phủ của mình túm tai những đồ đệ bất tài mà làu bàu: “Nhìn con nhà người ta kia kìa!”
Cuộc đời nàng oanh liệt đến nỗi, ngay cả vị Các chủ Thần Thiên vốn luôn cao ngạo trên mây chỉ thích xem bói, quan sát các vì sao, sau khi gặp nàng cũng phải phá lệ thốt lên một câu sấm truyền: “Nàng có duyên với các vì sao trên ba mươi ba tầng trời. Nàng không phải là người đơn giản, xứng đáng với câu tiền đồ rộng mở."
Nàng đã từng là một giai thoại đẹp đẽ giữa nhân gian.
2
0
6 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
