TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 50
Chương 50

Mộ Hề Vãn ngẩn ra, ngập ngừng một lát, ngón tay vô thức miết nhẹ vành chén, khe khẽ đáp: “Sợ nói ra, chàng lại giận.”

Sở Phù Quân bật ra một tiếng cười khẽ, rồi nhanh chóng vụt tắt.

“Đâu phải lần đầu.” Chàng rũ mắt, ánh mắt dừng trên người nàng. Một lúc lâu sau, chàng bất đắc dĩ nói thêm một câu: “Không phải khi ở cùng Thần Nông Kỳ, nàng nói nhiều lắm sao?”

Mộ Hề Vãn khẽ quay đi, dời tầm mắt, mím môi đáp: “Bởi vì hắn chưa bao giờ giận ta.”

“Cũng không cãi nhau với ta.” Nàng như nhớ ra điều gì, vội vàng bổ sung.

“Càng không giam lỏng ta.” Vẫn chưa hả giận, nàng dứt khoát trút hết mọi lời oán trách trong lòng.

Sở Phù Quân bưng trà lên, khẽ nhấp một ngụm: “Ừm.”

Chàng không phủ nhận, chỉ cười, ánh mắt sâu hơn, hỏi thẳng: “Mỗi lần nàng và ta giận dỗi, ai là người nhượng bộ trước?”

Mộ Hề Vãn cúi đầu thấp hơn, không lập tức trả lời chàng, trong lòng dường như dấy lên vài phần chột dạ.

“Là chàng.”

Cuối cùng, như không cam tâm thừa nhận, nàng có chút miễn cưỡng thốt ra.

Vẫn không sao nghĩ thông được, nàng bỗng ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chàng, giọng nói rất chậm, có chút mông lung. Dường như đó là nỗi băn khoăn đã đè nén rất lâu nhưng chưa bao giờ dám hỏi.

“Chàng rốt cuộc... muốn nghe ta nói gì?”

Lần này, đến lượt Sở Phù Quân im lặng.

Chàng thu lại nụ cười, thần sắc bình tĩnh đến lạ, không nhìn ra chút cảm xúc nào.

“Muốn nghe nàng nói vài lời dễ nghe.” Chàng im lặng một lát rồi đáp lại nàng như vậy.

Mộ Hề Vãn lặng như tờ.

Nàng hé môi, rồi lại mím chặt, keo kiệt đến mức nửa chữ cũng không để lọt ra ngoài.

Không nói ra được.

Nàng có chút thất vọng, thầm thở dài.

Thế nào là lời dễ nghe? Lời dỗ dành ngọt ngào? Hay những lời lừa gạt dối trá?

“Chàng có thể đừng để Thần Nông Kỳ đi theo ta nữa không?”

Giằng co hồi lâu, nàng có chút được voi đòi tiên mà buột miệng.

“Ta nghĩ một mình ta cũng không sao.”

Lời vừa thốt ra, nàng đã có chút hối hận, nhưng không thể nào rút lại được nữa.

Sở Phù Quân nhướng mày, vẻ mặt không chút ngạc nhiên, chàng chỉ day day trán, thở dài: “Thiếu cung chủ, nàng hình như có chút hiểu lầm về hai chữ ‘dễ nghe’.”

Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi.

Nàng nghĩ.

Mộ Hề Vãn tự nhận mình không phải là một người quá trầm lặng. Nàng có thể cùng bằng hữu cũ nói chuyện trên trời dưới đất, nâng chén cạn ly; đối mặt với người lạ cũng có thể ung dung đối đáp vài câu, không chút gượng gạo.

Nhưng duy chỉ khi đối mặt với Sở Phù Quân, từng lời từng chữ của nàng đều trở nên vô cùng keo kiệt.

Rõ ràng trong lòng không nghĩ vậy, nhưng lời thốt ra lại chẳng lựa lời. Hễ trong lòng rối bời, thì những gì muốn nói, lại biến thành một câu hoàn toàn khác.

“Thôi vậy.” Cuối cùng, vẫn là Sở Phù Quân nhượng bộ trước, chàng thu lại ánh mắt, lần nữa cầm lên chồng quân vụ vừa đặt xuống, khẽ nói: “Không làm khó nàng nữa.”

Chàng không nói gì thêm, nghĩa là để nàng được tự tại.

Nàng muốn về quán trọ, hay muốn ra ngoài hàn huyên với Thần Nông Kỳ, chàng đều sẽ không ngăn cản.

Mộ Hề Vãn cũng không nhúc nhích, chỉ ngồi yên ở vị trí cách chàng không xa, lặng lẽ nhìn chàng xử lý những công văn phức tạp, chăm chú đến mức... chính mình cũng thấy buồn ngủ.

0

0

6 ngày trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.