0 chữ
Chương 49
Chương 49
Ngày trước ở Bạch Châu, khi dẫn binh dẹp loạn Sở Phù Quân vốn chưa bao giờ mang theo nàng. Huống hồ, nàng cũng không rành binh pháp.
Mãi đến một lần, Mộ Hề Vãn nghe tin nơi Sở Phù Quân sắp xuất chinh là một tòa thành ở Thiên Châu, nàng kinh hãi, lập tức tìm cách thay đổi dung mạo trà trộn vào quân đội, lén lút đi theo.
Nhưng rồi bị Sở Phù Quân liếc mắt một cái đã nhận ra.
Không biết chàng nhận ra nàng bằng cách nào. Tóm lại, nàng bị bắt ra trước mặt bàn dân thiên hạ.
Hai người đối chất trong quân trướng.
Mộ Hề Vãn hùng hồn tuyên bố: “Thành Thiên Châu mà chàng định đánh, đó là địa bàn của ta!”
Sở Phù Quân mặt không đổi sắc: “Ừ, mấy ngày trước đã bị Viên Hoán Hiên thu vào trướng rồi.”
Mộ Hề Vãn không chịu thua: “Đó cũng là địa bàn của sư huynh ta! Của huynh ấy chính là của ta!”
Lời này không biết đã chọc giận chàng ở điểm nào, sắc mặt Sở Phù Quân bỗng chốc trầm xuống, khóe môi chàng cong lên một cách lạnh lùng, giọng nói cũng se lại.
“Không có gì để bàn cả.” Giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Mộ Hề Vãn hơi tức giận: “Chàng gây chiến thì dân chúng Thiên Châu của ta sẽ bị tổn thương.”
Nàng nói xong, ngồi phịch xuống chiếc sạp trong trướng, bắt đầu giở trò ăn vạ: “Chàng trả lại thành trì cho ta, không trả thì ta không đi.”
Sở Phù Quân phớt lờ yêu cầu của nàng, chỉ quay người phất tay áo rời đi. Lúc đi còn nghiêm giọng quát khẽ.
“Thiếu cung chủ, khi chưa nghĩ thông suốt về thân phận và lập trường của mình, nàng không có tư cách đàm phán với ta.”
Chàng ném nàng lại trong trướng, phái người canh giữ, chẳng khác nào giam lỏng.
Mười hai Thái Tiên dưới trướng Sở Phù Quân biết chuyện này, dù lòng đầy nghi hoặc cũng chỉ đành nuốt vào bụng. Ai cũng biết, quân trướng của tướng quân luôn là nơi cơ mật quân sự tối cao, chưa bao giờ cho phép người ngoài bén mảng tới, huống chi là ở lại.
Chỉ riêng Mộ Hề Vãn là không biết.
Ai bảo Sở Phù Quân chưa bao giờ nói ra cơ chứ.
Nàng cứ thế ở trong quân trướng của chàng, trơ mắt nhìn chàng không tốn một binh một tốt đã đoạt lấy thành trì vốn thuộc về Viên Hoán Hiên, lòng lo như lửa đốt mà không làm gì được.
Nhưng cho đến khi trận chiến đó kết thúc, nàng vẫn không hiểu ra.
Nàng không hiểu, lời Sở Phù Quân muốn nghe là gì, “thân phận và lập trường” mà chàng nói đến rốt cuộc là gì.
Bếp lò đất nung đã sôi sùng sục.
Mộ Hề Vãn vội thu lại dòng suy nghĩ miên man, dồn sự chú ý trở lại bếp lò - lửa đã vừa độ, nóng thêm chút nữa trà sẽ mất ngon.
Pha trà, điểm trà, nàng vốn yêu thích những việc này nên động tác cũng rất thuần thục, uyển chuyển.
Hai chén trà, mỗi người một chén.
Nàng bưng một chén đặt lên án thư của Sở Phù Quân, còn mình thì ngồi xuống chiếc chiếu mềm bên cạnh. Nàng không thể chạm vào bất kỳ món ngon vật lạ nào của dương gian, chỉ có thể ôm chén trà, cố hít hà một chút hương thơm thoang thoảng.
“Sao không nói gì nữa?” Sở Phù Quân không động đến chén trà, chỉ nhướng mày, nghiêng đầu lặng lẽ nhìn nàng.
Chàng hiểu, nếu có Thần Nông Kỳ ở đây, nàng nhất định sẽ vô phép vô tắc mà hô lên một tiếng - “Cạn ly!”
Mãi đến một lần, Mộ Hề Vãn nghe tin nơi Sở Phù Quân sắp xuất chinh là một tòa thành ở Thiên Châu, nàng kinh hãi, lập tức tìm cách thay đổi dung mạo trà trộn vào quân đội, lén lút đi theo.
Nhưng rồi bị Sở Phù Quân liếc mắt một cái đã nhận ra.
Không biết chàng nhận ra nàng bằng cách nào. Tóm lại, nàng bị bắt ra trước mặt bàn dân thiên hạ.
Hai người đối chất trong quân trướng.
Mộ Hề Vãn hùng hồn tuyên bố: “Thành Thiên Châu mà chàng định đánh, đó là địa bàn của ta!”
Sở Phù Quân mặt không đổi sắc: “Ừ, mấy ngày trước đã bị Viên Hoán Hiên thu vào trướng rồi.”
Mộ Hề Vãn không chịu thua: “Đó cũng là địa bàn của sư huynh ta! Của huynh ấy chính là của ta!”
“Không có gì để bàn cả.” Giọng điệu không cho phép nghi ngờ.
Mộ Hề Vãn hơi tức giận: “Chàng gây chiến thì dân chúng Thiên Châu của ta sẽ bị tổn thương.”
Nàng nói xong, ngồi phịch xuống chiếc sạp trong trướng, bắt đầu giở trò ăn vạ: “Chàng trả lại thành trì cho ta, không trả thì ta không đi.”
Sở Phù Quân phớt lờ yêu cầu của nàng, chỉ quay người phất tay áo rời đi. Lúc đi còn nghiêm giọng quát khẽ.
“Thiếu cung chủ, khi chưa nghĩ thông suốt về thân phận và lập trường của mình, nàng không có tư cách đàm phán với ta.”
Chàng ném nàng lại trong trướng, phái người canh giữ, chẳng khác nào giam lỏng.
Mười hai Thái Tiên dưới trướng Sở Phù Quân biết chuyện này, dù lòng đầy nghi hoặc cũng chỉ đành nuốt vào bụng. Ai cũng biết, quân trướng của tướng quân luôn là nơi cơ mật quân sự tối cao, chưa bao giờ cho phép người ngoài bén mảng tới, huống chi là ở lại.
Ai bảo Sở Phù Quân chưa bao giờ nói ra cơ chứ.
Nàng cứ thế ở trong quân trướng của chàng, trơ mắt nhìn chàng không tốn một binh một tốt đã đoạt lấy thành trì vốn thuộc về Viên Hoán Hiên, lòng lo như lửa đốt mà không làm gì được.
Nhưng cho đến khi trận chiến đó kết thúc, nàng vẫn không hiểu ra.
Nàng không hiểu, lời Sở Phù Quân muốn nghe là gì, “thân phận và lập trường” mà chàng nói đến rốt cuộc là gì.
Bếp lò đất nung đã sôi sùng sục.
Mộ Hề Vãn vội thu lại dòng suy nghĩ miên man, dồn sự chú ý trở lại bếp lò - lửa đã vừa độ, nóng thêm chút nữa trà sẽ mất ngon.
Pha trà, điểm trà, nàng vốn yêu thích những việc này nên động tác cũng rất thuần thục, uyển chuyển.
Hai chén trà, mỗi người một chén.
Nàng bưng một chén đặt lên án thư của Sở Phù Quân, còn mình thì ngồi xuống chiếc chiếu mềm bên cạnh. Nàng không thể chạm vào bất kỳ món ngon vật lạ nào của dương gian, chỉ có thể ôm chén trà, cố hít hà một chút hương thơm thoang thoảng.
Chàng hiểu, nếu có Thần Nông Kỳ ở đây, nàng nhất định sẽ vô phép vô tắc mà hô lên một tiếng - “Cạn ly!”
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
