0 chữ
Chương 46
Chương 46
Sau đó, nghe nói Thần Nông Kỳ đã tự nguyện quy phục dưới trướng Sở Phù Quân, trở thành một trong mười hai vị Thái Tiên khiến người ta nghe danh đã sợ hãi.
Lúc này Thần Nông Kỳ vẫn còn cúi người hành lễ, không dám động đậy. Mộ Hề Vãn quay đầu nhìn một cái, rồi lại huých nhẹ vào tay hắn, an ủi.
“Này, tướng quân đi rồi. Ngươi không cần phải giữ bộ dạng đó nữa đâu.”
Thần Nông Kỳ lập tức thả lỏng cả người, thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng như hồn vía đã lên mây.
“A Vãn cô nương.” Hắn vươn vai thư giãn gân cốt, cười như một con hồ ly: “Đúng là đã lâu không gặp, đi thôi. Tối nay hai chúng ta đi hóng mát.”
Đêm nay mây mỏng tan đi, gió đêm mát rượi, đúng là thời điểm tốt để hóng mát.
Dưới trướng Sở Phù Quân có rất nhiều văn thần võ tướng, Mộ Hề Vãn không nhớ hết được. Nhưng Thần Nông Kỳ là một trong số ít người mà nàng hợp tính. Ví dụ, mỗi khi trời đẹp, hai người thường ngồi cùng nhau bổ dưa hấu lạnh ra ăn.
“Không đi.” Mộ Hề Vãn đáp dứt khoát.
Thần Nông Kỳ nhíu mày nói: “Sao vậy? Chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta đừng nói cho tướng quân biết là được. Ngài ấy đâu keo kiệt đến vậy?”
Đương nhiên là chàng đến nỗi đó!
Mộ Hề Vãn thầm nghĩ, tiểu tử này vẫn chưa bị quân pháp của Sở Phù Quân chỉnh đốn đủ hay sao?
Nàng nhớ, Sở Phù Quân vốn dĩ rất nghiêm khắc trong việc quản lý quân đội. Không hiểu sao, Thần Nông Kỳ thân là y quan mà những quy tắc hắn tuân thủ lại không khắt khe như tiên binh tiên tướng bình thường khác. Thỉnh thoảng, hắn cùng nàng làm những chuyện điên rồ còn từng bị Sở Phù Quân bắt gặp một hai lần.
Nhưng không hiểu sao, mỗi lần như vậy, tâm trạng của chàng đều không được tốt lắm.
Mộ Hề Vãn nói: “Ta bây giờ không thể uống rượu ngon, thưởng thức mỹ vị được nữa.”
Đây là lời thật lòng, nàng là một linh hồn nên không thể ăn uống.
“Vậy sao, vậy A Vãn cô nương giúp ta xem lại hộp thuốc nhé.” Thần Nông Kỳ dường như không định hỏi nguyên nhân, chỉ đổi sang một chuyện khác: “Không nàng ở đây, hộp thuốc của ta không ai giúp sửa sang lại cả.”
Mộ Hề Vãn đáp rất sảng khoái: “Được thôi.”
Hộp thuốc của Thần Nông Kỳ là do nàng tốn không ít tâm sức giúp hắn làm khi còn ở Bạch Châu. Chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Hai người nhanh chóng tìm một chỗ bên đống lửa trại ngồi xuống. Mộ Hề Vãn tìm công cụ tiện tay, ôm hộp thuốc của Thần Nông Kỳ bắt đầu sửa chữa.
Vừa sửa, vừa hàn huyên.
Mộ Hề Vãn hỏi: “Mười hai năm nay, mọi người vẫn ổn cả chứ?”
Thần Nông Kỳ ngoan ngoãn ôm gối ngồi, nói: “Cũng tạm. Sau khi Bạch Đế rời Bạch Châu, thế lực quả thực có tổn thất. Nhưng chúng ta trung thành với tướng quân, không phải trung thành với Đế Vi Viên. Chỉ cần có thể trở về Bạch Châu, việc chiếm lại Đế Vi Viên cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.”
“Bạch Châu không có Sở tướng quân, chẳng qua cũng chỉ là một đám ô hợp mà thôi.” Hắn nói một cách vô cùng ngông cuồng.
Hai người cứ thế nói chuyện qua lại, Mộ Hề Vãn chuyên tâm sửa chữa một lúc lâu. Chợt mơ hồ nghe thấy những tiếng huyên náo, nàng ngẩng đầu lên thì thấy phía bờ sông xa xa đông nghịt người, hình như có chuyện gì đó đã xảy ra.
Lúc này Thần Nông Kỳ vẫn còn cúi người hành lễ, không dám động đậy. Mộ Hề Vãn quay đầu nhìn một cái, rồi lại huých nhẹ vào tay hắn, an ủi.
“Này, tướng quân đi rồi. Ngươi không cần phải giữ bộ dạng đó nữa đâu.”
Thần Nông Kỳ lập tức thả lỏng cả người, thở phào nhẹ nhõm, tưởng chừng như hồn vía đã lên mây.
“A Vãn cô nương.” Hắn vươn vai thư giãn gân cốt, cười như một con hồ ly: “Đúng là đã lâu không gặp, đi thôi. Tối nay hai chúng ta đi hóng mát.”
Đêm nay mây mỏng tan đi, gió đêm mát rượi, đúng là thời điểm tốt để hóng mát.
Dưới trướng Sở Phù Quân có rất nhiều văn thần võ tướng, Mộ Hề Vãn không nhớ hết được. Nhưng Thần Nông Kỳ là một trong số ít người mà nàng hợp tính. Ví dụ, mỗi khi trời đẹp, hai người thường ngồi cùng nhau bổ dưa hấu lạnh ra ăn.
Thần Nông Kỳ nhíu mày nói: “Sao vậy? Chuyện nhỏ thôi mà, chúng ta đừng nói cho tướng quân biết là được. Ngài ấy đâu keo kiệt đến vậy?”
Đương nhiên là chàng đến nỗi đó!
Mộ Hề Vãn thầm nghĩ, tiểu tử này vẫn chưa bị quân pháp của Sở Phù Quân chỉnh đốn đủ hay sao?
Nàng nhớ, Sở Phù Quân vốn dĩ rất nghiêm khắc trong việc quản lý quân đội. Không hiểu sao, Thần Nông Kỳ thân là y quan mà những quy tắc hắn tuân thủ lại không khắt khe như tiên binh tiên tướng bình thường khác. Thỉnh thoảng, hắn cùng nàng làm những chuyện điên rồ còn từng bị Sở Phù Quân bắt gặp một hai lần.
Nhưng không hiểu sao, mỗi lần như vậy, tâm trạng của chàng đều không được tốt lắm.
Mộ Hề Vãn nói: “Ta bây giờ không thể uống rượu ngon, thưởng thức mỹ vị được nữa.”
“Vậy sao, vậy A Vãn cô nương giúp ta xem lại hộp thuốc nhé.” Thần Nông Kỳ dường như không định hỏi nguyên nhân, chỉ đổi sang một chuyện khác: “Không nàng ở đây, hộp thuốc của ta không ai giúp sửa sang lại cả.”
Mộ Hề Vãn đáp rất sảng khoái: “Được thôi.”
Hộp thuốc của Thần Nông Kỳ là do nàng tốn không ít tâm sức giúp hắn làm khi còn ở Bạch Châu. Chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi.
Hai người nhanh chóng tìm một chỗ bên đống lửa trại ngồi xuống. Mộ Hề Vãn tìm công cụ tiện tay, ôm hộp thuốc của Thần Nông Kỳ bắt đầu sửa chữa.
Vừa sửa, vừa hàn huyên.
Mộ Hề Vãn hỏi: “Mười hai năm nay, mọi người vẫn ổn cả chứ?”
Thần Nông Kỳ ngoan ngoãn ôm gối ngồi, nói: “Cũng tạm. Sau khi Bạch Đế rời Bạch Châu, thế lực quả thực có tổn thất. Nhưng chúng ta trung thành với tướng quân, không phải trung thành với Đế Vi Viên. Chỉ cần có thể trở về Bạch Châu, việc chiếm lại Đế Vi Viên cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.”
Hai người cứ thế nói chuyện qua lại, Mộ Hề Vãn chuyên tâm sửa chữa một lúc lâu. Chợt mơ hồ nghe thấy những tiếng huyên náo, nàng ngẩng đầu lên thì thấy phía bờ sông xa xa đông nghịt người, hình như có chuyện gì đó đã xảy ra.
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
