TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45

Khi màn đêm buông xuống, nàng cùng Sở Phù Quân đến doanh trại Lâm Giang bên ngoài Thỉnh Hoa Quan.

Mặt sông mênh mông, nhìn không thấy điểm cuối tựa như biển cả. Trên sông giăng lớp sương mù mờ ảo, gió thổi qua mát mẻ và dễ chịu.

Sở Phù Quân ngẩng đầu liếc nhìn trời, nói: “Đêm nay ta phải chỉnh đốn quân vụ trên sông. Nếu nàng ở một mình thấy buồn chán, lát nữa ta sẽ phái người đưa nàng về dịch trạm.”

Mộ Hề Vãn cắn môi, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói một câu: “Không cần.”

Giọng nàng quá nhỏ, Sở Phù Quân dường như không nghe rõ, quay đầu nhìn nàng: “Nàng nói gì?”

Mộ Hề Vãn nhắm mắt lại, không lập tức trả lời chàng.

Đôi khi nàng thật sự cảm thấy, Sở Phù Quân con người này xấu xa hết mực. Có những lời, chàng cứ nhất định phải ép nàng nói rõ ràng, không cho nàng chút đường lui nào cả.

“Không cần tiễn ta.” Nàng như lấy hết can đảm, lại cố tỏ ra bình tĩnh: “Ta ở lại chỗ chàng cũng được.”

Lời này vừa thốt ra, Mộ Hề Vãn cảm thấy người bên cạnh khẽ thở dài một tiếng, gần như không thể nhận ra.

“Được.” Mãi sau, Sở Phù Quân mới nhẹ giọng đáp.

Mộ Hề Vãn không nhìn chàng nữa, cũng không tiếp lời. Giữa hai người là một sự im lặng kéo dài.

Nếu cứ tiếp tục tìm chuyện để nói, e rằng cũng chỉ là những lời khách sáo xa lạ.

Nàng vào quân doanh rồi tự mình xuống ngựa, đi về phía những dãy doanh trướng được sắp xếp ngay ngắn.

“A Vãn cô nương!”

Đi được nửa đường, Mộ Hề Vãn bỗng nghe thấy có người gọi mình. Khi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên tuổi còn trẻ nằm trên nóc lều trại, dung mạo anh tú, mắt cười tít lại, từ xa đã vẫy tay về phía nàng.

“Lâu rồi không...!”

Nửa câu sau chưa nói hết, ánh mắt thiếu niên liếc thấy người phía sau Mộ Hề Vãn, thần sắc cứng đờ, lập tức biến sắc như thể nhìn thấy hồng thủy mãnh thú*.

(* Hồng thủy mãnh thú: những thứ cực kỳ đáng sợ, nguy hiểm, có thể gây ra tai họa lớn và khiến người ta phải khϊếp sợ, bỏ chạy.)

Hắn vội vàng nhảy xuống, cúi người hành lễ một cách cung kính.

“Đệ tử đời thứ tám mươi tám của Thần Nông tộc núi Bắc Lạc - Thần Nông Kỳ, bái kiến Thiếu cung chủ.”

Thần Nông Kỳ mặc áo tím, trên áo treo không ít đồ trang sức bằng bạc, mỗi khi cử động đều leng keng vang lên.

Mộ Hề Vãn dở khóc dở cười, nàng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy Sở Phù Quân từ trên cao lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên này một cái, rồi nói một cách không nặng không nhẹ.

“Cử chỉ lười nhác, tự đến lĩnh quân pháp.”

Nói xong, chàng không quay đầu lại mà rời đi.

Thần Nông Kỳ cúi người càng thấp hơn, mồ hôi đầm đìa, chỉ muốn gào lên một tiếng: “Tướng quân, hạ thần oan quá!”

Không có đường tố cáo, không có cửa khiếu nại, kêu oan cũng vô ích.

Mộ Hề Vãn nhận ra hắn.

Thần Nông Kỳ - đệ tử của dược vương Thần Nông tộc, nhiều năm trước là một nhân vật nổi tiếng khắp mười châu. Tính tình ương ngạnh, từng gây náo loạn hội Vạn Tiên Triều khiến trời đất đảo lộn, không phục ai, không sợ ai, mặc kệ đối phương là thế lực nào cũng dám trêu chọc một phen.

Hắn trêu chọc ai không được, lại chọc trúng Mộ Hề Vãn vừa mới gả đến Bạch Châu.

Mộ Hề Vãn cũng không phải người dễ bị bắt nạt, nàng dùng mưu kế bắt được hắn. Đang suy nghĩ xem làm sao để dạy dỗ tên này một trận, thì Sở Phù Quân mỉm cười xuất hiện.

Thần Nông Kỳ bị đánh cho một trận.

Hắn ngoan ngoãn ngay.

0

0

6 ngày trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.