TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Sở Phù Quân cuối cùng cũng bình tĩnh mở miệng nói.

"Không đắt."

Chàng ngồi xuống bên cạnh, đối mặt với nàng nói: "Muộn nhất vài canh giờ nữa, chúng ta phải rời Âm Ty."

Khoảng cách giữa hai người gần thêm vài phần, khiến hương thơm của túi Hoàn Hồn càng thêm rõ rệt.

Đêm đã về khuya, gió từ cửa sổ lùa vào, thổi một lọn tóc mai vương trên má nàng, hơi ngưa ngứa.

Sở Phù Quân đưa tay lên định vén lọn tóc nghịch ngợm ấy đi, nhưng bàn tay vừa giơ lên đã khựng lại giữa không trung.

Mộ Hề Vãn sững sờ, vội đảo mắt đi nơi khác, tự mình vén lại tóc mai hỏi: "Đêm nay đi ư?"

"Nếu nàng không muốn chờ chết, thì phải đi theo ta." Sở Phù Quân không để lộ dấu vết mà thu tay về, khẽ nói: "Người của Phương Ngoại Cung không ngốc, họ sẽ sớm quay lại dò la tung tích của nàng thôi."

Mộ Hề Vãn hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này. Nàng do dự, rồi lại nhớ ra gì đó, hỏi thêm: "Ta có thể đưa sư phụ đi cùng không?"

Sở Phù Quân liếc nàng một cái: "Nàng muốn thì cứ dẫn."

Mộ Hề Vãn mắt hạnh sáng bừng lên, một vẻ đẹp thuần khiết mà rạng rỡ.

Nàng xuống giường đi ra ngoài, chạy về phía căn phòng bên cạnh, nhẹ nhàng gõ cửa, vừa gõ vừa gọi: "Sư phụ! Sư phụ người tỉnh dậy đi, chúng ta chuẩn bị về thôi!"

Sở Phù Quân nhìn bóng lưng nàng, không đi theo mà chỉ từ từ nhắm mắt khẽ thở dài.

Cùng lúc đó, tại Phương Ngoại Cung ở Thiên Châu.

"Sở Phù Quân đã rời khỏi núi Linh Đài rồi à?"

Trong Hương Ái Long Lâu, một tòa cung điện nguy nga được xây từ ngọc châu và vỏ sò quý hiếm của Phương Ngoại Cung. Dưới điện, một vị thái sư mặc đạo bào xanh xám tên Trọng Dung đang cung kính quỳ. Hắn chính là kẻ đã dẫn binh tướng đến Uổng Tử Thành, thỉnh phán quan cải mệnh cho Thiếu cung chủ.

Trên đài cao, trước một giàn hoa, một vị công tử mặc cẩm y màu nâu sẫm đang đứng. Chàng dung mạo thanh thoát, dáng vẻ chăm sóc hoa trông vừa cao sang lại vừa phong nhã.

Đây chính là Viên Hoán Hiên, đệ nhất công tử Thiên Châu nức tiếng bốn biển - đệ tử của Thành Thù lão tổ, cũng là người nắm quyền Phương Ngoại Cung hiện tại.

"Quả nhiên, năm đó A Vãn không chết." Chàng khẽ ngước mắt, cười nói: "Nàng thật nhẫn tâm, dùng cái chết để lừa ta."

Trọng Dung đứng dưới đại điện, cúi mình vái lạy: "Bẩm công tử, hạ thần đã dò la ra Bạch Đế đã tìm thấy nàng ở Uổng Tử Thành rồi."

Viên Hoán Hiên khẽ nâng mi mắt: "Các ngươi làm việc không chu toàn."

Trọng Dung vội vàng quỳ rạp xuống: "Xin công tử trách phạt."

Viên Hoán Hiên không thèm liếc nhìn kẻ dưới điện, chỉ khẽ cười: "Đây là đóa hoa A Vãn thích nhất, đẹp không?"

Hắn cẩn thận cắt tỉa những cành thừa trên giàn hoa, mỗi cử động đều vô cùng dịu dàng.

Trọng Dung toát mồ hôi lạnh, trong lòng thầm mắng tổ tông tám đời.

[Ngươi xem ta có dám hó hé gì không!]

"Đợi nàng trở về là vừa hay có thể nhìn thấy." Viên Hoán Hiên liếc nhìn Trọng Dung đang mồ hôi đầm đìa, cười nói: "Ngươi dẫn ba mươi sáu bộ tướng*, điều động năm vạn thiên binh mang nàng về đây."

(* Bộ tướng: Các tướng lĩnh cấp dưới, thuộc quyền chỉ huy của một tướng quân hoặc nguyên soái cao hơn.)

Trọng Dung cân nhắc: "Ý ngài là tấn công Bạch Châu sao? Nếu Bạch Đế đã tìm được Thiếu cung chủ, ắt sẽ đưa nàng về Bạch Châu."

3

0

1 tuần trước

4 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.