0 chữ
Chương 23
Chương 32
Khi ba người được đưa vào Thỉnh Hoa Quan, trời đã quá ngọ.
Thỉnh Hoa Quan là một tiên cảnh chốn nhân gian, tọa lạc tại biên giới Đông Châu, nơi đây có vô số tiên hoa dị thảo, ngăn cách với Bán Đăng Thành của Trung Châu bởi một dòng sông.
Tương truyền, nơi này có một gốc hoa thần chuyên ban phúc lộc, vì vậy mới được gọi là “Thỉnh Hoa Quan”.
“Điện hạ đang ở trong điện bàn bạc với văn võ tiên quan.”
Vị tiên tướng bắt giữ họ nhận được pháp chỉ dẫn hai người đến một tiên phủ: “Xin mời công tử và cô nương tạm nghỉ tại đây, để mạt tướng vào bẩm báo Điện hạ. Còn lão đạo sĩ say khướt này...”
Trường Doanh lo lắng nuốt nước bọt khan.
Tiên tướng nghiêm nghị: “Điện hạ có lệnh, lập tức tống vào tiên lao.”
Trường Doanh chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.
[Thôi xong, trái tim mong manh cuối cùng cũng tan nát.]
Mộ Hề Vãn đồng cảm vỗ vai sư phụ: “Người cứ yên tâm nghỉ ngơi trong lao, con sẽ nghĩ cách cứu người ra.”
Trường Doanh không thể phản kháng, mà phản kháng cũng như không. Chẳng bao lâu sau, ông bị các tiên binh trói lại áp giải đi trong tiếng thở dài não nề.
Mộ Hề Vãn đang tiếc nuối nhìn theo bóng Trường Doanh, thì đã nghe thấy tiếng trò chuyện mơ hồ truyền ra từ đại sảnh.
“Bẩm Điện hạ, Ngu Ung của Bán Đăng Thành sai người đến hạ chiến thư, lớn tiếng tuyên bố sẽ sớm công phá Thỉnh Hoa Quan. Thần cho rằng, Đông Châu nên lập tức điều binh nghênh địch!”
“Không được! Ngu Ung là huynh trưởng ruột của người. Nếu gϊếŧ y, e rằng sẽ bị người trong mười châu đàm tiếu!”
Mộ Hề Vãn đang chăm chú lắng nghe thì giọng Sở Phù Quân lại lạnh nhạt vang lên bên cạnh: “Thì ra là y.”
Nàng quay đầu lại, thấy Sở Phù Quân đang khoanh tay đứng đó, không nhìn nàng mà chỉ hướng về phía xa xăm, ánh mắt bình thản.
Mộ Hề Vãn hiếu kỳ hỏi: “Là ai?”
“Ngu Ung - Tôn chủ Trung Châu - hiện đang trấn thủ Bán Đăng Thành.” Sở Phù Quân ngước mắt lên đáp: “Ngoài Bạch Châu, Thiên Châu và Đông Châu là ba thế lực vương quyền, thế gian vẫn còn một thế lực trung lập là Trung Châu.”
Mộ Hề Vãn ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, Trung Châu là thế lực trung lập, xưa nay không can dự vào tranh chấp giữa các thế lực vương quyền. Bán Đăng Thành cũng là một thành cổ của Trung Châu. Nhưng giờ đây, Ngu Ung thân là Tôn chủ Trung Châu, tại sao lại đóng quân ở Bán Đăng Thành để tấn công Đông Châu?”
Sở Phù Quân không trả lời ngay chàng như đang cân nhắc có nên cho nàng biết một vài chuyện hay không.
Một hồi lâu sau đó, chàng mới chậm rãi lên tiếng.
“Vì Ngu Ung cũng là một trong những bộ tướng dưới trướng Viên Hoán Hiên.”
“Mười hai năm trước, Ngu Ung nghe theo pháp chỉ của Phương Ngoại Cung, dẫn bảy vạn binh sĩ gây chiến tại Bạch Châu.”
Thần sắc Mộ Hề Vãn khẽ biến đổi.
Sở Phù Quân nói: “Trận chiến này vốn không có gì đáng ngại, ta đã dẫn binh dẹp loạn. Lẽ ra chỉ cần mười ngày là có thể giải vây, chém đầu Ngu Ung, nhưng...”
Mộ Hề Vãn khó tin: “Nhưng... chàng đã thua ư?”
Không thể nào.
Nàng vô thức bác bỏ suy đoán này.
Sở Phù Quân tuyệt đối không thể thua.
Sở dĩ chàng có thể thống lĩnh Bạch Châu, nắm giữ vương quyền một cõi được tiên thần khắp nơi kiêng dè, chính là vì từ khi xuất chinh đến nay, chàng chưa từng bại trận. Về sau, chỉ riêng ba chữ “Sở Phù Quân” cũng đủ để làm lung lay quân tâm của phe địch, không ai không khϊếp sợ.
Thỉnh Hoa Quan là một tiên cảnh chốn nhân gian, tọa lạc tại biên giới Đông Châu, nơi đây có vô số tiên hoa dị thảo, ngăn cách với Bán Đăng Thành của Trung Châu bởi một dòng sông.
Tương truyền, nơi này có một gốc hoa thần chuyên ban phúc lộc, vì vậy mới được gọi là “Thỉnh Hoa Quan”.
“Điện hạ đang ở trong điện bàn bạc với văn võ tiên quan.”
Vị tiên tướng bắt giữ họ nhận được pháp chỉ dẫn hai người đến một tiên phủ: “Xin mời công tử và cô nương tạm nghỉ tại đây, để mạt tướng vào bẩm báo Điện hạ. Còn lão đạo sĩ say khướt này...”
Trường Doanh lo lắng nuốt nước bọt khan.
Tiên tướng nghiêm nghị: “Điện hạ có lệnh, lập tức tống vào tiên lao.”
Trường Doanh chỉ muốn khóc mà không có nước mắt.
Mộ Hề Vãn đồng cảm vỗ vai sư phụ: “Người cứ yên tâm nghỉ ngơi trong lao, con sẽ nghĩ cách cứu người ra.”
Trường Doanh không thể phản kháng, mà phản kháng cũng như không. Chẳng bao lâu sau, ông bị các tiên binh trói lại áp giải đi trong tiếng thở dài não nề.
Mộ Hề Vãn đang tiếc nuối nhìn theo bóng Trường Doanh, thì đã nghe thấy tiếng trò chuyện mơ hồ truyền ra từ đại sảnh.
“Bẩm Điện hạ, Ngu Ung của Bán Đăng Thành sai người đến hạ chiến thư, lớn tiếng tuyên bố sẽ sớm công phá Thỉnh Hoa Quan. Thần cho rằng, Đông Châu nên lập tức điều binh nghênh địch!”
“Không được! Ngu Ung là huynh trưởng ruột của người. Nếu gϊếŧ y, e rằng sẽ bị người trong mười châu đàm tiếu!”
Mộ Hề Vãn đang chăm chú lắng nghe thì giọng Sở Phù Quân lại lạnh nhạt vang lên bên cạnh: “Thì ra là y.”
Mộ Hề Vãn hiếu kỳ hỏi: “Là ai?”
“Ngu Ung - Tôn chủ Trung Châu - hiện đang trấn thủ Bán Đăng Thành.” Sở Phù Quân ngước mắt lên đáp: “Ngoài Bạch Châu, Thiên Châu và Đông Châu là ba thế lực vương quyền, thế gian vẫn còn một thế lực trung lập là Trung Châu.”
Mộ Hề Vãn ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ta nhớ ra rồi, Trung Châu là thế lực trung lập, xưa nay không can dự vào tranh chấp giữa các thế lực vương quyền. Bán Đăng Thành cũng là một thành cổ của Trung Châu. Nhưng giờ đây, Ngu Ung thân là Tôn chủ Trung Châu, tại sao lại đóng quân ở Bán Đăng Thành để tấn công Đông Châu?”
Sở Phù Quân không trả lời ngay chàng như đang cân nhắc có nên cho nàng biết một vài chuyện hay không.
“Vì Ngu Ung cũng là một trong những bộ tướng dưới trướng Viên Hoán Hiên.”
“Mười hai năm trước, Ngu Ung nghe theo pháp chỉ của Phương Ngoại Cung, dẫn bảy vạn binh sĩ gây chiến tại Bạch Châu.”
Thần sắc Mộ Hề Vãn khẽ biến đổi.
Sở Phù Quân nói: “Trận chiến này vốn không có gì đáng ngại, ta đã dẫn binh dẹp loạn. Lẽ ra chỉ cần mười ngày là có thể giải vây, chém đầu Ngu Ung, nhưng...”
Mộ Hề Vãn khó tin: “Nhưng... chàng đã thua ư?”
Không thể nào.
Nàng vô thức bác bỏ suy đoán này.
Sở Phù Quân tuyệt đối không thể thua.
Sở dĩ chàng có thể thống lĩnh Bạch Châu, nắm giữ vương quyền một cõi được tiên thần khắp nơi kiêng dè, chính là vì từ khi xuất chinh đến nay, chàng chưa từng bại trận. Về sau, chỉ riêng ba chữ “Sở Phù Quân” cũng đủ để làm lung lay quân tâm của phe địch, không ai không khϊếp sợ.
2
0
6 ngày trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
