TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Tạ Tuyệt

Dã tính ngùn ngụt.

Đồng tử Quý Trầm Yên co rút dữ dội, trong đầu vang lên hồi chuông cảnh báo...

Đó là một lính gác đang đứng trước bờ vực bạo loạn.

Quân bộ cử cô tới đây là để thanh tẩy thứ này sao?

Cổ Quý Trầm Yên cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu về phía cửa.

Con quái vật từng bám trụ ở đó đã biến mất, chỉ còn lại một vũng chất nhầy và máu, không thể nhận ra hình dạng dữ tợn ban nãy.

Khó tưởng tượng nổi nó vừa rồi đã mạnh đến mức nào.

Ruột của dị biến chủng cấp Bá cũng bị xé ra, phần lớn thân thể bị sức mạnh cường đại nghiền nát, máu lẫn vụn thịt đang nhỏ tí tách từ bức tường thép xuống.

Thế nhưng chủ nhân nơi này... lại không hoàn toàn gϊếŧ chết nó.

Con dị biến dường như đã dung hợp gen thực vật, đoạn dây leo còn sót lại đang hút lấy máu dưới đất, cố gắng dùng chút dưỡng chất cuối cùng để bén rễ, sống lại.

Sắc mặt Quý Trầm Yên tái nhợt.

Cảnh tượng trước mắt giống như có kẻ chủ nhân rảnh rỗi trong vườn nhà mình, nuôi một chậu cây chỉ để giải trí.

Lý Nghiệp đã phải trả giá đắt đến vậy, vẫn không thể khống chế nổi con quái vật ấy, vậy mà tên này lại dễ dàng giải quyết xong?

Đáng sợ nhất là ngay lúc đó, Quý Trầm Yên cảm nhận được một luồng sức mạnh vô hình, không quá chặt cũng chẳng hề lơi lỏng, đang siết lấy cổ cô.

Như thể đang trêu chọc.

Là Tạ Tuyệt.

Với Tạ Tuyệt, cô đúng là một kẻ xâm nhập.

Quý Trầm Yên cố giữ nhịp thở ổn định, cô biết rõ lúc này mình đang bị một dã thú, từ trong ra ngoài, từ đầu đến chân, không sót chỗ nào đánh giá.

Nếu biểu lộ hoảng loạn, người đánh mất thế chủ động chính là cô.

Cô phải thận trọng hơn nữa.

“Xin chào ngài, tôi được lệnh đến hỗ trợ.”

Giọng cô nhẹ và mềm, không hề có chút đe dọa, trái ngược hoàn toàn với sự cứng nhắc trong giọng nói.

Nhưng chính sự vô hại đó, khi bước vào lãnh địa của dã thú, lại là điều cần thiết nhất.

Quý Trầm Yên tuy không cố ý, nhưng nhờ một phen mạo hiểm vô tình ấy, lại tránh được việc khiến tình hình tệ hơn.

Lực siết nơi cổ cô chậm rãi tan biến.

Quý Trầm Yên cảm thấy nội tạng như run lên, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, cái lạnh buốt từ sống lưng bám riết không rời.

Mới giây trước thôi, cô còn đang dạo bước nơi ranh giới giữa sống và chết.

Quý Trầm Yên lên tiếng: “Anh còn giữ được ý thức chứ?”

Tất nhiên rồi.

Chỉ còn... một chút cuối cùng.

Tạ Tuyệt thậm chí khó mà cử động cơ miệng, hắn không muốn phí sức để nói, đôi mắt đẫm sắc đỏ bất ổn và điên cuồng, như cú đêm rình mồi, sâu hoắm và tối tăm, chỉ lặng lẽ dõi theo Quý Trầm Yên.

2

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.