0 chữ
Chương 8
Chương 8: Chỉ cho phép dẫn đường bước vào
Nhưng Lý Nghiệp không thể vào nhà ngục STC1489.
Cho dù đã mất ý thức, thì sinh vật bên trong cũng chỉ cho phép dẫn đường bước vào.
Giữa lính gác với lính gác, tồn tại sự phân chia lãnh thổ vô cùng rõ rệt.
Giống như loài dã thú.
Một sinh vật đực mạnh mẽ sẽ không bao giờ cho phép con đực khác bước vào lãnh địa của mình.
Cho dù Lý Nghiệp vừa liều chết bảo vệ cô dẫn đường ấy, hắn cũng không dám bước theo sau khi Quý Trầm Yên đã tiến vào trong tòa nhà chính vì lý do đó.
Kinh sợ và thuần phục.
“Xin lỗi.”
Lý Nghiệp đấm mạnh xuống đất, căm ghét sự bất lực của bản thân.
...
Quý Trầm Yên vẫn đang không ngừng chạy bên trong, mồ hôi đẫm ướt cả gò má, trong cổ họng tràn đầy vị máu tanh.
Căn phòng cuối cùng... Quý Trầm Yên dốc toàn lực đẩy mạnh cánh cửa phía trước.
Tới rồi!
Thế nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, con quái vật phía sau đã đâm sầm vào cô, khiến cả người cô ngã nhào về phía trước.
Cô cảm giác xương sườn sau lưng như muốn gãy lìa, trước mắt tối sầm, trời đất đảo lộn.
Quý Trầm Yên: “Khụ!”
Con quái vật kia phủ phục trên cánh cửa, trông chẳng khác gì con nhện khổng lồ, gần như chiếm trọn toàn bộ lối vào.
Từng sợi xúc tu mảnh như tơ lại một lần nữa trườn đến, như muốn túm lấy cô, chậm rãi vươn ra: “Đừng... chạy…”
Quý Trầm Yên: “!!!”
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Quý Trầm Yên dường như nghe thấy một tiếng cười khẩy đầy khinh thường vang lên phía sau.
Giây tiếp theo, biến cố xảy ra.
Xoẹt...
Thân thể dị biến chủng... trong nháy mắt hóa thành một vũng máu loãng.
“Lính gác... cấp... S.”
“Tạ... Tuyệt!!!”
Đó là tiếng gào đầy căm hận cuối cùng của con quái vật trước khi tan biến.
Quý Trầm Yên quay đầu nhìn lại, bắt gặp người vừa dễ dàng gϊếŧ ngược con quái vật kia.
Căn phòng xung quanh chi chít vết cào, sâu có, nông có.
Mỗi một vết đều như đang gào thét kể lại quá khứ hắn đã từng giãy giụa và đau đớn đến nhường nào.
Thế nhưng toàn bộ căn phòng đều được làm từ thép kiên cố, làm gì có chuyện người thường để lại được bất kỳ dấu vết nào?
Ánh mắt cô chầm chậm đảo qua, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh người đàn ông đang bị gắn rọ mõm.
Phần lớn gương mặt hắn bị kim loại che khuất, không thể nhìn rõ diện mạo.
Nửa thân trên trần trụi, toàn thân bị xiềng xích đặc chế trói chặt, tựa như con chó hoang bị khống chế cổ họng, giam cầm trong l*иg sắt.
Đôi mắt hắn mang sắc đỏ u ám bất ổn, giống như cơn bão điên cuồng sắp nhấn chìm tất cả.
Cho dù đã mất ý thức, thì sinh vật bên trong cũng chỉ cho phép dẫn đường bước vào.
Giữa lính gác với lính gác, tồn tại sự phân chia lãnh thổ vô cùng rõ rệt.
Giống như loài dã thú.
Một sinh vật đực mạnh mẽ sẽ không bao giờ cho phép con đực khác bước vào lãnh địa của mình.
Cho dù Lý Nghiệp vừa liều chết bảo vệ cô dẫn đường ấy, hắn cũng không dám bước theo sau khi Quý Trầm Yên đã tiến vào trong tòa nhà chính vì lý do đó.
Kinh sợ và thuần phục.
“Xin lỗi.”
Lý Nghiệp đấm mạnh xuống đất, căm ghét sự bất lực của bản thân.
...
Quý Trầm Yên vẫn đang không ngừng chạy bên trong, mồ hôi đẫm ướt cả gò má, trong cổ họng tràn đầy vị máu tanh.
Căn phòng cuối cùng... Quý Trầm Yên dốc toàn lực đẩy mạnh cánh cửa phía trước.
Tới rồi!
Cô cảm giác xương sườn sau lưng như muốn gãy lìa, trước mắt tối sầm, trời đất đảo lộn.
Quý Trầm Yên: “Khụ!”
Con quái vật kia phủ phục trên cánh cửa, trông chẳng khác gì con nhện khổng lồ, gần như chiếm trọn toàn bộ lối vào.
Từng sợi xúc tu mảnh như tơ lại một lần nữa trườn đến, như muốn túm lấy cô, chậm rãi vươn ra: “Đừng... chạy…”
Quý Trầm Yên: “!!!”
Ngay thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Quý Trầm Yên dường như nghe thấy một tiếng cười khẩy đầy khinh thường vang lên phía sau.
Giây tiếp theo, biến cố xảy ra.
Xoẹt...
Thân thể dị biến chủng... trong nháy mắt hóa thành một vũng máu loãng.
“Lính gác... cấp... S.”
“Tạ... Tuyệt!!!”
Đó là tiếng gào đầy căm hận cuối cùng của con quái vật trước khi tan biến.
Căn phòng xung quanh chi chít vết cào, sâu có, nông có.
Mỗi một vết đều như đang gào thét kể lại quá khứ hắn đã từng giãy giụa và đau đớn đến nhường nào.
Thế nhưng toàn bộ căn phòng đều được làm từ thép kiên cố, làm gì có chuyện người thường để lại được bất kỳ dấu vết nào?
Ánh mắt cô chầm chậm đảo qua, cuối cùng dừng lại trên thân ảnh người đàn ông đang bị gắn rọ mõm.
Phần lớn gương mặt hắn bị kim loại che khuất, không thể nhìn rõ diện mạo.
Nửa thân trên trần trụi, toàn thân bị xiềng xích đặc chế trói chặt, tựa như con chó hoang bị khống chế cổ họng, giam cầm trong l*иg sắt.
Đôi mắt hắn mang sắc đỏ u ám bất ổn, giống như cơn bão điên cuồng sắp nhấn chìm tất cả.
3
0
2 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
