TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Tệ hết chỗ nói

Với tiền đề như vậy, cấp trên lại bắt họ hộ tống một dẫn đường yếu ớt, tới nhà ngục STC1489 được mệnh danh là tàn bạo nhất.

Chỉ để thực hiện một nghi thức hiến tế.

Trời mưa lất phất không ngớt, màn đêm bao trùm, bầu trời như bảng màu bị bôi nhòe.

Mưa kim lạnh lẽo rơi xuống như xuyên vào ngực, bầu không khí trong đội càng thêm căng thẳng, thần kinh căng như dây cung, không chịu nổi bất kỳ rung động nào.

“Im miệng.” Lý Nghiệp liếc hắn một cái, như cảnh cáo.

Gương mặt lạnh lùng đầy phong sương của hắn nghiêng sang, nói với người trong xe: “Mời cô xuống xe, phía trước đường đất mềm, lối đi chật hẹp, xe bọc thép không thể tiếp tục.”

Lặng thinh thật lâu.

Người trong xe cuối cùng cũng phản ứng lại, khẽ đáp: “Được.”

Giọng nói dịu dàng mềm mại.

Tám lính gác đi hộ tống đầu óc bỗng trống rỗng, ánh mắt thoáng chốc ngẩn ngơ.

Quả thật là... Gợi bao suy nghĩ.

Dẫn đường hiện giờ đã hiếm tới mức độ nhất định, lính gác như bọn họ, ngoài thời gian được thanh tẩy định kỳ, hoàn toàn không có khả năng tiếp xúc riêng với dẫn đường, càng không thể nghe thấy giọng của họ ở khoảng cách gần thế này.

Nghe nói phải thăng lên lính gác cấp B mới có tư cách nộp đơn xin dẫn đường riêng.

Trong thế giới khắc nghiệt như vậy, lính gác dốc sức chém gϊếŧ nơi tiền tuyến, liều mình chiến đấu, cũng chỉ để đổi lấy một lối về, có thể được một dẫn đường kéo họ ra bất kỳ lúc nào.

Thế nhưng dưới cấp B, năm sáu người mới được chia chung một dẫn đường.

Trong đội còn nhiều người chưa đạt tới cấp B, vẫn đang trong giai đoạn chia sẻ dẫn đường với người khác, vì vậy càng thêm trân trọng và yêu quý dẫn đường.

Vậy mà quân khu lại bắt họ đưa một dẫn đường đến chỗ chết.

...

Tồi tệ hết chỗ nói.

Ai nấy đều nghĩ như vậy.

Lý Nghiệp cứng giọng nói: “Đang có sương mù, phải nhanh lên.”

Một bàn tay đặt lên cửa xe bọc thép, so với những bàn tay thô ráp của lính gác, lại trắng nõn mềm mại, mảnh mai như không xương. Nhất là khi đặt lên mặt thép đen lạnh lẽo, làn da trong suốt trắng ngần ấy lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Cô khoác một chiếc áo choàng dài màu đen từ đầu đến chân, mặt cũng che bằng mặt nạ bảo hộ, thứ duy nhất lộ ra chỉ là bàn tay. Không ai nhìn rõ diện mạo.

Mọi người bất giác nghĩ thầm, tò mò về nhan sắc của cô.

Quý Trầm Yên: “Các người chỉ đưa đến đây thôi sao?”

Lý Nghiệp: “Không, tôi phải tận mắt thấy cô bước vào nhà ngục STC1489.”

Đó là nhiệm vụ.

4

0

2 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.