TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1
Chương 1: Nói dối

Bảy giây trước, Quý Trầm Yên đã nói dối một câu.

“Cô đã thức tỉnh thể tinh thần chưa?”

“Có rồi.”

“Thức tỉnh thể tinh thần trước hai mươi tuổi, cùng lắm cũng chỉ là cấp C, mãi mãi là dẫn đường tầng đáy.”

Người đàn ông khẽ thở dài: “Đáng tiếc quá...”

Chiếc xe bọc thép chạy được nửa đường, ánh sáng yếu ớt trên màn hình cũng dần mờ đi. Hình ảnh 3D không thể hoạt động trong môi trường dã ngoại, càng rời xa căn cứ, tín hiệu càng yếu. Tiếng “rẹt rẹt” trong thiết bị truyền tin vang lên tạp âm, giống như sắp phá vỡ màng nhĩ.

“Tín hiệu liên lạc sắp bị cắt, đoạn đường còn lại, các người tự đi tiếp.”

Người đàn ông ra lệnh lạnh lùng: “Đưa cô ấy qua đi.”

Đây là một nghi thức hiến tế tàn nhẫn. Mọi người đều hiểu rõ, nhưng không một ai dám trái lệnh.

Bọn họ xuất phát từ đường hầm bí mật của căn cứ, vượt qua hàng rào thép gai đầy rẫy gai nhọn, tiến vào khu vực hoang dã nguy hiểm.

Mưa đen nặng nề, nơi xa là ánh đèn từ ngọn hải đăng chiếu thẳng xuống, phản chiếu lên chiếc xe bọc thép lạnh lẽo.

Mà bên cạnh chiếc xe bọc thép trang bị hạng nặng đó, có tám lính gác đang đứng, chẳng ai ngồi chung xe với cô, đủ thấy người bên trong xe đặc biệt đến mức nào.

Gọi là hộ tống, chi bằng nói là áp giải.

Đột nhiên, xe dừng lại.

“Mời cô xuống xe.”

Người đàn ông có vết sẹo đứng đầu nhóm đứng chắn trước xe bọc thép, vẻ mặt không biểu cảm, hướng vào bên trong nói lớn.

Tên hắn là Lý Nghiệp, mặc trang phục bảo hộ gọn gàng, thắt lưng đeo đầy công cụ dã ngoại, đôi mắt dài xếch lạnh lùng hờ hững, không chút biểu cảm, trông vững chãi như một thanh dao sắc vừa rút khỏi vỏ.

Những lính gác xung quanh đều tỏ ra không nỡ, âm thầm né tránh ánh nhìn.

“Vì cứu một lính gác mà phải đem hiến tế một dẫn đường quý giá, rốt cuộc là cái đạo lý gì...”

Không biết là ai, buông lời châm chọc.

Toàn bộ người trong nhóm đều cứng đờ, như thể câu nói ấy là cây kim thép đâm thủng sự nhẫn nhịn bao lâu nay, làm lộ ra cảm giác nhục nhã đầy máu me.

Dẫn đường rất quý giá.

Dẫn đường là người được bảo vệ.

Dẫn đường là lối về duy nhất của lính gác.

Đó là điều đã khắc sâu vào trong gene, không ai có thể thay đổi.

Mỗi lần lính gác sử dụng năng lực, họ sẽ tiến gần hơn tới trạng thái bạo loạn, cuối cùng bị cảm xúc tiêu cực nuốt chửng, trở thành quái vật chủ lực trong cơn đại dị biến này.

Mà người duy nhất có thể kéo họ ra khỏi bóng tối...

Chính là dẫn đường.

4

0

2 tuần trước

2 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.