0 chữ
Chương 39
Chương 39
“Chuyện này là bình thường,” Tào Nhiên cười khẽ, “dù sao ngươi đã không có sản lượng suốt hai tháng, các điện viện trong các vẫn chu cấp nơi ở, che chở ngươi, không đuổi khỏi môn. Nếu chẳng cần trả giá gì, thì với những kẻ từng bị đào thải trước kia, chẳng phải là quá bất công sao?”
Tốc độ thở của Tố Cửu chậm lại, nàng hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu, tỏ ý chấp nhận.
Đã đánh liều đòi nợ từ “bảy con cá”, dù có phải đuổi đến chân trời góc bể, nàng cũng quyết không buông tay.
Vậy nên với món nợ trên vai mình, nàng cũng không hề oán than, nhất định sẽ trả hết.
“Người cứ trừ đi.”
“Ngươi rất có tiềm năng.” Tào Nhiên mỉm cười, khẽ chạm vào mộc bài của nàng. Lập tức, mười ngàn linh thạch thưởng trước đó, cùng với phần thưởng linh thạch của tối hôm qua và sáng nay, được khấu trừ trực tiếp vào khoản nợ trên mộc bài.
Số dư bị trừ trở thành: nợ mười bảy ngàn linh thạch.
Sau đó, hắn lại nâng tay, điểm vào giữa ấn đường của Tố Cửu.
Ngay lúc đó, nàng thấy rõ trong đồng tử của hắn phản chiếu một dãy số—
[0 → 4959]
Chữ “0” màu đỏ sẫm nơi ấn đường của nàng bất ngờ rung động dữ dội, chỉ trong chớp mắt đã bị đẩy xuống cuối dãy.
Tố Chi Chi và Tố Tinh Thần đứng bên cạnh đã sức chuẩn bị tâm lý từ trước.
Tố Chi Chi vội vàng quay sang an ủi: “Tỷ tỷ đừng lo, trước đây tỷ bị thương hai tháng liền, như vậy là bình thường thôi”
Tào Nhiên toan nói gì đó nhưng lại ngừng lại.
Chưa kịp lên tiếng, số liệu giữa trán Tố Cửu lại lần nữa biến hóa.
[4959 → 4757]
Vừa mới thay đổi, số lại nhảy tiếp.
[4757 → 4199]
[4199 → 99]
Số thứ tự giữa trán nàng cuối cùng dừng lại ở con số “99”, hào quang bạc nhạt như trăng non giữa trời đêm, le lói tỏa sáng.
Tố Chi Chi mắt sáng rực, reo lên: “Oa…”
Chỉ còn 99.
Xếp hạng thứ 99.
Đã vào top 100.
Tố Tinh Thần ngẩng đầu, dụi mắt một cái.
“Tỷ tỷ tăng lên hai ngàn… ba ngàn… tăng hơn bốn ngàn hạng rồi.” Tố Chi Chi đếm trên ngón tay, lại “oa” một tiếng, mắt đầy ngưỡng mộ, “Còn giỏi hơn cả nhị ca rồi. Oa…”
Tố Tinh Thần nghe tiếng “oa” thứ ba của muội muội, đột nhiên cảm thấy con số hai ngàn hạng giữa trán mình đau như bị kim châm.
Tào Nhiên đã dự đoán được trước, hài lòng gật đầu với Tố Cửu: “Tuy rằng phần thưởng linh thạch cấp Thánh phẩm đã được dùng để khấu nợ trong Các, nhưng nó vẫn được tính vào thu nhập trong tháng của ngươi. Ngày đầu tiên đã có mười ngàn linh thạch, đã chính thức bước vào top 100.”
“Nhưng…” Nét mặt Tào Nhiên nhanh chóng nghiêm lại, nhìn sang Tố Cửu, nói: “Ngươi phải giữ vững phong độ. Nếu không, sẽ sớm bị người khác vượt qua.”
Tố Cửu khẽ gật đầu: “Vâng, ta sẽ cố gắng.”
Linh Tằm Các tính xếp hạng dựa theo số linh thạch kiếm được.
Nàng sẽ không ngừng tiến về phía trước.
“Tào đài nhân, nếu không còn việc gì khác đa tạ người.” Tố Cửu rất hài lòng với những gì đạt được hôm nay, chắp tay cảm tạ Tào Nhiên, rồi quay sang Tố Chi Chi và Tố Tinh Thần: “Đi thôi, sang phòng bên trị thương.”
Nàng tu luyện tâm pháp thượng phẩm, khí huyết đã hồi phục gấp đôi, nhưng chỉ cần cử động là khí huyết lại sụt giảm.
Quả nhiên như Chu Bạch Ngọc nói, thương thế trên người nàng không phải loại thông thường.
Phải tìm y sư xem qua mới được.
Lúc đến đây, nàng có thấy phòng đo linh ở tầng một, rẽ phải chính là y đường.
“Hử? Tố Cửu, ngươi muốn trị thương cũ?” Tào Nhiên nghe thấy, râu tóc khẽ rung.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, mặt trời đã lên cao, hắn cũng đã ở lại tầng này hai canh giờ.
Thời gian trực ở tầng một trong tháng này đã hết, hắn phải lên tầng hai nhận ca trực.
Tào Nhiên chỉ kịp gọi lớn một câu: “Tố Cửu, tầng này trị thương cũng do lão phu quản, nhưng lão phu tháng sau mới trở lại. Trước mắt ngươi cứ mua chút nhân sâm ăn, cố gắng tu luyện tâm pháp, tạm thời chịu khó một chút.”
Nói xong, hắn cũng rời khỏi phòng, đặt tấm biển “bế quan” lên cửa phòng trắc linh tầng một, rồi treo tấm biển “vân du” ở cửa y đường.
Khóe môi Tố Cửu khẽ giật.
Gương mặt nhỏ nhắn thoáng ủ ê, Tô Chi Chi thở dài nói:
“Đại tỷ, tỷ quên rồi sao? Đại sảnh Bách Sư Đường tầng một của chúng ta trừ sáng mùng một có người trực, còn lại hầu như bỏ trống cả.”
Tô Cửu run rẩy đưa bàn tay đầy vết thương lên:
“Vậy trước đây, các muội mời ai đến chữa cho ta?”
Tô Tô Chi đáp không chút do dự:
“Trừ sáng mồng một, những lúc khác đều là nhị ca tự mình tra y thư phàm nhân mua được, rồi kê đơn bốc thuốc cho tỷ.”
“.”
Tô Cửu đưa tay ôm ngực, lòng thầm kêu khổ, bảo sao thể trạng nàng yếu đến mức chỉ cần động chút là khí huyết lại tiêu hao.
Ánh mắt nàng u oán nhìn về phía Tô Tinh Thần, một thiếu niên còn chưa đến tuổi trưởng thành, đúng là lang băm.
Tô Tinh Thần đỏ bừng cả mặt, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác:
“Đó là y thư chính thống. Ta còn hỏi Tào sư phụ mỗi tháng một lần cơ mà.”
Tô Cửu mở chiếc bình ngọc đựng Tăng Nguyên Đan mà Tào Nhiên đưa cho, đếm được mười hai viên, nàng liền đổ hết vào miệng trong một hơi. Chỉ khi nhìn thấy chỉ số khí huyết tăng lên 1159, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, lão phu sắp đóng cửa.”
“Các ngươi mau rời khỏi đây.”
Không chỉ ba người Tô Cửu, mà cả đám tu sĩ cấp thấp đang chờ đợi trong Bách Sư Đường cũng bị Tào Nhiên phất tay áo, một luồng khí đánh ra, trong chớp mắt đã bị đẩy ra ngoài cổng sân tứ hợp cách đó ba trượng.
Chiếc xe lừa chờ sẵn ngoài cổng, nhẹ nhàng đón lấy xe lăn của Tô Cửu, đặt xuống ổn thỏa.
Tốc độ thở của Tố Cửu chậm lại, nàng hít sâu một hơi rồi khẽ gật đầu, tỏ ý chấp nhận.
Đã đánh liều đòi nợ từ “bảy con cá”, dù có phải đuổi đến chân trời góc bể, nàng cũng quyết không buông tay.
Vậy nên với món nợ trên vai mình, nàng cũng không hề oán than, nhất định sẽ trả hết.
“Người cứ trừ đi.”
“Ngươi rất có tiềm năng.” Tào Nhiên mỉm cười, khẽ chạm vào mộc bài của nàng. Lập tức, mười ngàn linh thạch thưởng trước đó, cùng với phần thưởng linh thạch của tối hôm qua và sáng nay, được khấu trừ trực tiếp vào khoản nợ trên mộc bài.
Sau đó, hắn lại nâng tay, điểm vào giữa ấn đường của Tố Cửu.
Ngay lúc đó, nàng thấy rõ trong đồng tử của hắn phản chiếu một dãy số—
[0 → 4959]
Chữ “0” màu đỏ sẫm nơi ấn đường của nàng bất ngờ rung động dữ dội, chỉ trong chớp mắt đã bị đẩy xuống cuối dãy.
Tố Chi Chi và Tố Tinh Thần đứng bên cạnh đã sức chuẩn bị tâm lý từ trước.
Tố Chi Chi vội vàng quay sang an ủi: “Tỷ tỷ đừng lo, trước đây tỷ bị thương hai tháng liền, như vậy là bình thường thôi”
Tào Nhiên toan nói gì đó nhưng lại ngừng lại.
Chưa kịp lên tiếng, số liệu giữa trán Tố Cửu lại lần nữa biến hóa.
[4959 → 4757]
Vừa mới thay đổi, số lại nhảy tiếp.
[4757 → 4199]
Số thứ tự giữa trán nàng cuối cùng dừng lại ở con số “99”, hào quang bạc nhạt như trăng non giữa trời đêm, le lói tỏa sáng.
Tố Chi Chi mắt sáng rực, reo lên: “Oa…”
Chỉ còn 99.
Xếp hạng thứ 99.
Đã vào top 100.
Tố Tinh Thần ngẩng đầu, dụi mắt một cái.
“Tỷ tỷ tăng lên hai ngàn… ba ngàn… tăng hơn bốn ngàn hạng rồi.” Tố Chi Chi đếm trên ngón tay, lại “oa” một tiếng, mắt đầy ngưỡng mộ, “Còn giỏi hơn cả nhị ca rồi. Oa…”
Tố Tinh Thần nghe tiếng “oa” thứ ba của muội muội, đột nhiên cảm thấy con số hai ngàn hạng giữa trán mình đau như bị kim châm.
Tào Nhiên đã dự đoán được trước, hài lòng gật đầu với Tố Cửu: “Tuy rằng phần thưởng linh thạch cấp Thánh phẩm đã được dùng để khấu nợ trong Các, nhưng nó vẫn được tính vào thu nhập trong tháng của ngươi. Ngày đầu tiên đã có mười ngàn linh thạch, đã chính thức bước vào top 100.”
Tố Cửu khẽ gật đầu: “Vâng, ta sẽ cố gắng.”
Linh Tằm Các tính xếp hạng dựa theo số linh thạch kiếm được.
Nàng sẽ không ngừng tiến về phía trước.
“Tào đài nhân, nếu không còn việc gì khác đa tạ người.” Tố Cửu rất hài lòng với những gì đạt được hôm nay, chắp tay cảm tạ Tào Nhiên, rồi quay sang Tố Chi Chi và Tố Tinh Thần: “Đi thôi, sang phòng bên trị thương.”
Nàng tu luyện tâm pháp thượng phẩm, khí huyết đã hồi phục gấp đôi, nhưng chỉ cần cử động là khí huyết lại sụt giảm.
Quả nhiên như Chu Bạch Ngọc nói, thương thế trên người nàng không phải loại thông thường.
Phải tìm y sư xem qua mới được.
Lúc đến đây, nàng có thấy phòng đo linh ở tầng một, rẽ phải chính là y đường.
“Hử? Tố Cửu, ngươi muốn trị thương cũ?” Tào Nhiên nghe thấy, râu tóc khẽ rung.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, mặt trời đã lên cao, hắn cũng đã ở lại tầng này hai canh giờ.
Thời gian trực ở tầng một trong tháng này đã hết, hắn phải lên tầng hai nhận ca trực.
Tào Nhiên chỉ kịp gọi lớn một câu: “Tố Cửu, tầng này trị thương cũng do lão phu quản, nhưng lão phu tháng sau mới trở lại. Trước mắt ngươi cứ mua chút nhân sâm ăn, cố gắng tu luyện tâm pháp, tạm thời chịu khó một chút.”
Nói xong, hắn cũng rời khỏi phòng, đặt tấm biển “bế quan” lên cửa phòng trắc linh tầng một, rồi treo tấm biển “vân du” ở cửa y đường.
Khóe môi Tố Cửu khẽ giật.
Gương mặt nhỏ nhắn thoáng ủ ê, Tô Chi Chi thở dài nói:
“Đại tỷ, tỷ quên rồi sao? Đại sảnh Bách Sư Đường tầng một của chúng ta trừ sáng mùng một có người trực, còn lại hầu như bỏ trống cả.”
Tô Cửu run rẩy đưa bàn tay đầy vết thương lên:
“Vậy trước đây, các muội mời ai đến chữa cho ta?”
Tô Tô Chi đáp không chút do dự:
“Trừ sáng mồng một, những lúc khác đều là nhị ca tự mình tra y thư phàm nhân mua được, rồi kê đơn bốc thuốc cho tỷ.”
“.”
Tô Cửu đưa tay ôm ngực, lòng thầm kêu khổ, bảo sao thể trạng nàng yếu đến mức chỉ cần động chút là khí huyết lại tiêu hao.
Ánh mắt nàng u oán nhìn về phía Tô Tinh Thần, một thiếu niên còn chưa đến tuổi trưởng thành, đúng là lang băm.
Tô Tinh Thần đỏ bừng cả mặt, hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác:
“Đó là y thư chính thống. Ta còn hỏi Tào sư phụ mỗi tháng một lần cơ mà.”
Tô Cửu mở chiếc bình ngọc đựng Tăng Nguyên Đan mà Tào Nhiên đưa cho, đếm được mười hai viên, nàng liền đổ hết vào miệng trong một hơi. Chỉ khi nhìn thấy chỉ số khí huyết tăng lên 1159, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, lão phu sắp đóng cửa.”
“Các ngươi mau rời khỏi đây.”
Không chỉ ba người Tô Cửu, mà cả đám tu sĩ cấp thấp đang chờ đợi trong Bách Sư Đường cũng bị Tào Nhiên phất tay áo, một luồng khí đánh ra, trong chớp mắt đã bị đẩy ra ngoài cổng sân tứ hợp cách đó ba trượng.
Chiếc xe lừa chờ sẵn ngoài cổng, nhẹ nhàng đón lấy xe lăn của Tô Cửu, đặt xuống ổn thỏa.
5
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
