0 chữ
Chương 38
Chương 38
Nhưng đồng thời, quyển ngọc giản thứ chín trong tay nàng, phần ánh sáng ngọc ở cuối đã bắt đầu mờ đi.
“Chết tiệt. Đầu óc trì trệ, học nhanh lên.” Tô Cửu lập tức lật sang quyển thứ hai, tiếp tục đọc như gió.
Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cúi đầu nhào vào học.
A a a a.
Không kịp mất rồi, thật sự không kịp học hết.
Tâm pháp thượng đẳng, chữ nghĩa thâm sâu, dù có trận pháp khai ngộ hỗ trợ, nhưng chỉ đọc một lần thôi cũng khiến mắt đau nhức, linh căn mệt mỏi.
Ở đây có đến chín quyển, phải đọc chín lần lận.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên sống mũi và gương mặt nhỏ nhắn của Tô Chi Chi.
“Bình tĩnh, chúng ta làm được mà, muội muội.” Tô Tinh Thần nghiến răng động viên.
Trước đây, bọn họ chẳng có nổi một quyển tâm pháp thượng phẩm để học, còn giờ, mỗi người trước mặt là chín quyển, chín cơ hội được khai ngộ....
Sao có thể lãng phí được? Không thể bỏ lỡ.
Ngay lúc đó, giữa trán Tô Tinh Thần xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, hoa văn linh căn hình rễ cây xoắn ốc của thiên phú Mộc Cường lóe lên. Cây đại thụ giữa sân viện khẽ lay động, một nhánh non mềm vươn ra, uốn quanh đỉnh đầu hắn.
Đầu nhánh uốn một vòng quanh đầu hắn, rồi tiếp tục vươn đến đầu Tô Chi Chi, lại uốn một vòng, sau đó lan đến đầu Tô Cửu.
Tô Chi Chi: “……”
Tô Cửu: “……”
Tô Tinh Thần nghiến răng: “Thiên phú Mộc Cường của ta có thể tạm thời dùng cành cây liên kết thức hải của ba người.”
Tô Chi Chi và Tô Cửu đồng thanh khẽ “a” một tiếng.
“Chỉ cần một người lĩnh hội, hai người còn lại cũng có thể cảm nhận được. Xem như đã học qua một lần.”
“Còn có thể hấp thụ một phần linh khí từ cây.”
Tô Cửu lập tức cảm nhận được sự lĩnh ngộ của Tô Tinh Thần đối với lần đọc đầu tiên của 《Không Cốc U Lan Quyển》, kế đó lại nhận ra sự tiếp thu còn mơ hồ của Tô Chi Chi với 《Ất Mộc Thiên Gai Pháp》.
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên tia sáng – dường như họ cũng nghe thấy được sự lĩnh hội của Tô Cửu với những dòng chữ cổ trong 《Thanh Mộc Hóa Sinh Quyết》.
Họ làm được.
Tô Cửu đột nhiên cảm thấy, tràn đầy tự tin.
Một cái đầu thì không học nổi.
Ba cái đầu, là đủ rồi.
“Bốp”
Âm thanh ngọc giản vỡ vang lên liên tiếp trên nền đất vắng lặng.
Ngay sau đó là ba tiếng “bụp” khẽ vang lên, giống như có gì đó đồng loạt phát nổ.
Tào Nhiên cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ phòng trắc linh, trong lòng nghi hoặc, đang định bước ra kiểm tra thì rèm cửa bị vén lên.
“Để đại nhân chờ lâu rồi.”
Tô Cửu mỉm cười, hai má ửng hồng, dẫn theo hai đứa trẻ ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển bước vào.
Trên người cả ba, đều tỏa ra hào quang đặc trưng của người vừa đột phá cảnh giới.
Tô Chi Chi đã đạt tới Luyện Nguyên tầng bốn, Tô Tinh Thần thì lên tới Luyện Nguyên tầng sáu.
Còn Tô Cửu cũng đã phục hồi lại cảnh giới Luyện Nguyên tầng sáu như trước khi bị thương.
Tào Nhiên: “?”
Tô Cửu hít sâu một hơi, khẽ lau mồ hôi trên trán, nói: “Chuyện là thế này, Tào đại nhân, đệ tử khi đang... đi vệ sinh, tiện thể xem qua tâm pháp một chút.”
“...Hả?” Tào Nhiên sững sờ.
Dù cho 《Thanh Mộc Quyết》có khắc trận pháp khai thông tâm trí, thì cũng chỉ phát huy tác dụng được một lần.
Chỉ đi vệ sinh một lần mà đã đột phá rồi sao?
Thiên phú thánh phẩm, tu luyện nhanh đến mức này, chẳng phải là quá vô lý, quá áp đảo người khác hay sao?
“Vậy còn...” Tào Nhiên nghi hoặc nhìn sang hai đứa nhỏ bên cạnh nàng, trên người cũng tỏa ra linh quang đột phá, “bọn chúng thì sao...?”
“À,” Tô Cửu gật đầu, “chúng ngồi trong hai gian nhà xí bên cạnh, nghe ta đọc tâm pháp thành tiếng.”
Tào Nhiên: “...Gì cơ? Chỉ nghe thôi mà cũng học được rồi, còn đột phá nữa?”
“Đúng vậy.” Tô Cửu mỉm cười đáp, “Tâm pháp thượng phẩm mà Tào đại nhân đưa, quả nhiên là bất phàm.”
Tào Nhiên trợn tròn mắt.
Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần hai má đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Cả hai mỗi người đã nuốt chửng chín quyển bí tịch.
Ngay khoảnh khắc học xong, hai mươi bảy tấm ngọc giản công pháp đều hóa thành tro bụi, cháy sạch trong viện nhỏ.
Cành cây lơ lửng trên đầu cả ba người mà Tô Tinh Thần từng gia cường, cũng lập tức khô héo.
Tô Chi Chi phải dùng thiên phú Sinh Diệp suốt nửa ngày trời ở bên ngoài mới miễn cưỡng cứu sống được nó.
Ba người vội vàng quay về phòng trắc linh.
Tô Cửu cảm nhận một chút, chỉ cần hơi vận lực là có thể tự do chuyển đổi giữa ba loại tâm pháp thượng phẩm để tu luyện.
Nhưng hiện tại nàng cần nhất là dưỡng huyết, nên đã chọn “Dưỡng Sinh Quyết”.
Chỉ trong một hơi thở, khí huyết của nàng đã tăng gấp nhiều lần so với trước.
“Tào sư phụ, chúng ta tiếp tục chứ?” Tô Cửu nói, ngón tay run rẩy vì mệt, chậm rãi ngồi lại vào xe lăn, nhìn dòng chữ khí huyết +0.2 +0.2 nhảy lên.
“...Vậy thì...”
Tào Nhiên nói dở, liếc nhìn dáng vẻ “yếu ớt” đang ngồi xe lăn của nàng, khóe miệng co giật, “Lão phu lập tức hủy trạng thái nghỉ bệnh cho ngươi.”
Tô Cửu khẽ gật đầu.
Tào Nhiên gật lại, đầu ngón tay phải lóe sáng, hóa thành một tấm lệnh bài gỗ vuông màu tử kim, lớn hơn của Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần chừng ba tấc, đeo lên eo Tô Cửu.
[Họ tên: Tô Cửu]
[Cảnh giới: Luyện Nguyên tầng sáu]
[Thuộc cấp: Tầng một Tang Viên, Linh Tằm Các]
[Thiên phú kỹ năng: Cơ mật (tăng sản lượng gấp bốn, chỉ từ Bách phu trưởng trở lên mới được phép xem)]
[Tổng nợ tích lũy: Ba vạn linh thạch (nghỉ bệnh hai tháng, phí an trí và lao động mỗi khoản mười lăm nghìn linh thạch)]
Lông mày Tô Cửu khẽ giật.
“Chết tiệt. Đầu óc trì trệ, học nhanh lên.” Tô Cửu lập tức lật sang quyển thứ hai, tiếp tục đọc như gió.
Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cúi đầu nhào vào học.
A a a a.
Không kịp mất rồi, thật sự không kịp học hết.
Tâm pháp thượng đẳng, chữ nghĩa thâm sâu, dù có trận pháp khai ngộ hỗ trợ, nhưng chỉ đọc một lần thôi cũng khiến mắt đau nhức, linh căn mệt mỏi.
Ở đây có đến chín quyển, phải đọc chín lần lận.
Mồ hôi bắt đầu rịn ra trên sống mũi và gương mặt nhỏ nhắn của Tô Chi Chi.
“Bình tĩnh, chúng ta làm được mà, muội muội.” Tô Tinh Thần nghiến răng động viên.
Trước đây, bọn họ chẳng có nổi một quyển tâm pháp thượng phẩm để học, còn giờ, mỗi người trước mặt là chín quyển, chín cơ hội được khai ngộ....
Ngay lúc đó, giữa trán Tô Tinh Thần xuất hiện ánh sáng nhàn nhạt, hoa văn linh căn hình rễ cây xoắn ốc của thiên phú Mộc Cường lóe lên. Cây đại thụ giữa sân viện khẽ lay động, một nhánh non mềm vươn ra, uốn quanh đỉnh đầu hắn.
Đầu nhánh uốn một vòng quanh đầu hắn, rồi tiếp tục vươn đến đầu Tô Chi Chi, lại uốn một vòng, sau đó lan đến đầu Tô Cửu.
Tô Chi Chi: “……”
Tô Cửu: “……”
Tô Tinh Thần nghiến răng: “Thiên phú Mộc Cường của ta có thể tạm thời dùng cành cây liên kết thức hải của ba người.”
Tô Chi Chi và Tô Cửu đồng thanh khẽ “a” một tiếng.
“Chỉ cần một người lĩnh hội, hai người còn lại cũng có thể cảm nhận được. Xem như đã học qua một lần.”
“Còn có thể hấp thụ một phần linh khí từ cây.”
Ba người nhìn nhau, trong mắt đều ánh lên tia sáng – dường như họ cũng nghe thấy được sự lĩnh hội của Tô Cửu với những dòng chữ cổ trong 《Thanh Mộc Hóa Sinh Quyết》.
Họ làm được.
Tô Cửu đột nhiên cảm thấy, tràn đầy tự tin.
Một cái đầu thì không học nổi.
Ba cái đầu, là đủ rồi.
“Bốp”
Âm thanh ngọc giản vỡ vang lên liên tiếp trên nền đất vắng lặng.
Ngay sau đó là ba tiếng “bụp” khẽ vang lên, giống như có gì đó đồng loạt phát nổ.
Tào Nhiên cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ phòng trắc linh, trong lòng nghi hoặc, đang định bước ra kiểm tra thì rèm cửa bị vén lên.
Tô Cửu mỉm cười, hai má ửng hồng, dẫn theo hai đứa trẻ ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển bước vào.
Trên người cả ba, đều tỏa ra hào quang đặc trưng của người vừa đột phá cảnh giới.
Tô Chi Chi đã đạt tới Luyện Nguyên tầng bốn, Tô Tinh Thần thì lên tới Luyện Nguyên tầng sáu.
Còn Tô Cửu cũng đã phục hồi lại cảnh giới Luyện Nguyên tầng sáu như trước khi bị thương.
Tào Nhiên: “?”
Tô Cửu hít sâu một hơi, khẽ lau mồ hôi trên trán, nói: “Chuyện là thế này, Tào đại nhân, đệ tử khi đang... đi vệ sinh, tiện thể xem qua tâm pháp một chút.”
“...Hả?” Tào Nhiên sững sờ.
Dù cho 《Thanh Mộc Quyết》có khắc trận pháp khai thông tâm trí, thì cũng chỉ phát huy tác dụng được một lần.
Chỉ đi vệ sinh một lần mà đã đột phá rồi sao?
Thiên phú thánh phẩm, tu luyện nhanh đến mức này, chẳng phải là quá vô lý, quá áp đảo người khác hay sao?
“Vậy còn...” Tào Nhiên nghi hoặc nhìn sang hai đứa nhỏ bên cạnh nàng, trên người cũng tỏa ra linh quang đột phá, “bọn chúng thì sao...?”
“À,” Tô Cửu gật đầu, “chúng ngồi trong hai gian nhà xí bên cạnh, nghe ta đọc tâm pháp thành tiếng.”
Tào Nhiên: “...Gì cơ? Chỉ nghe thôi mà cũng học được rồi, còn đột phá nữa?”
“Đúng vậy.” Tô Cửu mỉm cười đáp, “Tâm pháp thượng phẩm mà Tào đại nhân đưa, quả nhiên là bất phàm.”
Tào Nhiên trợn tròn mắt.
Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần hai má đỏ bừng, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Cả hai mỗi người đã nuốt chửng chín quyển bí tịch.
Ngay khoảnh khắc học xong, hai mươi bảy tấm ngọc giản công pháp đều hóa thành tro bụi, cháy sạch trong viện nhỏ.
Cành cây lơ lửng trên đầu cả ba người mà Tô Tinh Thần từng gia cường, cũng lập tức khô héo.
Tô Chi Chi phải dùng thiên phú Sinh Diệp suốt nửa ngày trời ở bên ngoài mới miễn cưỡng cứu sống được nó.
Ba người vội vàng quay về phòng trắc linh.
Tô Cửu cảm nhận một chút, chỉ cần hơi vận lực là có thể tự do chuyển đổi giữa ba loại tâm pháp thượng phẩm để tu luyện.
Nhưng hiện tại nàng cần nhất là dưỡng huyết, nên đã chọn “Dưỡng Sinh Quyết”.
Chỉ trong một hơi thở, khí huyết của nàng đã tăng gấp nhiều lần so với trước.
“Tào sư phụ, chúng ta tiếp tục chứ?” Tô Cửu nói, ngón tay run rẩy vì mệt, chậm rãi ngồi lại vào xe lăn, nhìn dòng chữ khí huyết +0.2 +0.2 nhảy lên.
“...Vậy thì...”
Tào Nhiên nói dở, liếc nhìn dáng vẻ “yếu ớt” đang ngồi xe lăn của nàng, khóe miệng co giật, “Lão phu lập tức hủy trạng thái nghỉ bệnh cho ngươi.”
Tô Cửu khẽ gật đầu.
Tào Nhiên gật lại, đầu ngón tay phải lóe sáng, hóa thành một tấm lệnh bài gỗ vuông màu tử kim, lớn hơn của Tô Chi Chi và Tô Tinh Thần chừng ba tấc, đeo lên eo Tô Cửu.
[Họ tên: Tô Cửu]
[Cảnh giới: Luyện Nguyên tầng sáu]
[Thuộc cấp: Tầng một Tang Viên, Linh Tằm Các]
[Thiên phú kỹ năng: Cơ mật (tăng sản lượng gấp bốn, chỉ từ Bách phu trưởng trở lên mới được phép xem)]
[Tổng nợ tích lũy: Ba vạn linh thạch (nghỉ bệnh hai tháng, phí an trí và lao động mỗi khoản mười lăm nghìn linh thạch)]
Lông mày Tô Cửu khẽ giật.
5
0
3 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
