0 chữ
Chương 54
Chương 54
Xác nhận được thân phận của Vương công công, Triệu Yến Hoa cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sau này muốn nhờ Trương Toàn liên hệ với Vương công công chắc cũng dễ dàng hơn phần nào rồi.
Nhưng tuy trước đây Triệu Yến Hoa từng cứu giúp Vương Thừa Phúc, thì chuyện báo ân này, một hai lần thôi cũng đủ, nếu cứ liên tục nhờ vả, ân tình ban đầu cũng dần biến chất. Vì vậy, nếu không phải thực sự cần thiết, Triệu Yến Hoa cũng sẽ không dễ dàng mở miệng cầu xin điều gì.
Hắn chậm rãi nói:
“Ta sống tại Vân Thủy Các đã ba năm, số người tới thăm hỏi có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật không ngờ rằng Vương công công vẫn luôn âm thầm giúp đỡ ta. Ta biết bản thân mình chẳng còn cơ hội rời khỏi nơi này, nhưng Tiểu Toàn Tử đã tận tâm hầu hạ ta một thời gian dài, liệu có thể nhờ Vương công công hỗ trợ, giúp hắn đổi tới một chỗ làm tốt hơn được hay không?”
Nghe Triệu Yến Hoa nói như vậy, Vương Thừa Phúc lập tức cau mày. Còn Trương Toàn thì vội vàng quỳ xuống đất, nói rằng được hầu hạ Triệu Yến Hoa là phúc phận của y, cầu xin điện hạ đừng đuổi y đi.
Thấy tình cảnh chủ tớ hai người này, Vương Thừa Phúc im lặng suy nghĩ hồi lâu mà chưa chịu lên tiếng. Cuối cùng, chính Triệu Yến Hoa là người chủ động phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
“Tiểu Toàn Tử, ngươi ra ngoài trước đi. Ta có vài lời muốn nói riêng với Vương công công.”
Nghe lệnh, Trương Toàn lập tức lui ra ngoài. Trong sân lúc này chỉ còn lại Triệu Yến Hoa, Vương Thừa Phúc và cả Sở Dao Quang mà ông không thể nhìn thấy.
Vương Thừa Phúc bước thêm vài bước, tỉ mỉ quan sát một lượt khung cảnh đổ nát tại Vân Thủy Các. Nơi này hoàn toàn khác với lúc ông tới vào năm ngoái, bây giờ thậm chí còn tràn đầy hơi thở cuộc sống.
“Hôm nay gặp điện hạ, lão nô nhận ra điện hạ đã khoẻ mạnh, cường tráng hơn nhiều, sắc mặt cũng hồng hào lên. Nhưng hiện tại mắt điện hạ hình như đang đắp thuốc, phải chăng là đã có người tới đây chữa trị rồi sao?”
Triệu Yến Hoa hiểu rõ trong lòng Vương Thừa Phúc đầy nghi vấn, nhưng hắn vốn cũng không có ý định giấu giếm, vừa mở miệng đã khiến Vương Thừa Phúc kinh ngạc không thôi:
“Vương công công, năm xưa ta từng cứu giúp ngươi, nay lúc ta gặp hoạn nạn, ngươi lại đưa than sưởi ấm, đủ thấy ngươi là một người lương thiện. Vì vậy ta cũng sẽ không giấu ngươi. Chắc hẳn ngươi cũng tự hiểu rõ, trong Nội quan giám của ngươi, hiện tại không ít người đang nhăm nhe muốn thay thế vị trí tổng quản thái giám của ngươi rồi đấy. Quý nhân mà ngươi vẫn dựa vào hiện nay lại có dấu hiệu bị thất sủng. Nếu ngươi không mau chóng chuẩn bị ứng phó, chỉ sợ sẽ sớm bị người ta kéo xuống mà thôi.”
Nghe tới đây, sắc mặt Vương Thừa Phúc cực kỳ kinh ngạc, không sao hiểu nổi tại sao một hoàng tử bị giam trong lãnh cung suốt ba năm trời lại biết rõ ràng chuyện này đến vậy.
“Điện hạ... Điện hạ... làm sao mà biết được những chuyện này?”
Còn Sở Dao Quang thì ngồi bên cạnh Triệu Yến Hoa, nhỏ giọng kể lại từng biểu cảm kinh ngạc trên mặt Vương Thừa Phúc lúc này cho hắn nghe.
Bởi vì phải may y phục cho Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang thường xuyên lui tới Châm công cục. Dù Lý ma ma vẫn chưa phát hiện mất đi vải vóc, nhưng Sở Dao Quang lại biết được nữ tú nương tên Lưu Nhã Ngọc kia vì không qua được cuộc thi thêu nên đã bị điều đến một cung nào đó làm cung nữ.
Vì vậy, Sở Dao Quang mới tình cờ bắt gặp một vài chuyện.
Nàng vốn chẳng hứng thú gì với việc dò xét chuyện riêng của người khác, suy cho cùng thử nghĩ xem, nếu bí mật của bản thân bị một kẻ vô hình chứng kiến toàn bộ, tâm tình chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì. Nhưng lúc này nàng đã gặp phải, huống hồ Lưu Nhã Ngọc kia hình như cũng quá xui xẻo rồi, Sở Dao Quang liền nghĩ nên giúp một tay, bèn quay về đem chuyện này kể lại với Triệu Yến Hoa.
“Vương công công, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi.”
Vương Thừa Phúc dẫu sao cũng đã lăn lộn trong hoàng cung nhiều năm, mặc dù lời nói vừa rồi của Triệu Yến Hoa khiến ông chấn động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Điện hạ hôm nay nói những lời này, rốt cuộc là muốn thứ gì, không ngại nói thẳng ra đi.”
Triệu Yến Hoa rốt cuộc cũng cười, lúc này hắn cố tình tỏ vẻ cao thâm giơ tay lên, Vương Thừa Phúc lập tức nhìn thấy trong phòng bay ra một cái ấm trà nóng đang bốc hơi nghi ngút, ngay sau đó nắp chén trà đặt bên cạnh Triệu Yến Hoa cũng bay lên, nước trà nóng bỏng rót ra, lá trà ở đáy chén lập tức xoay tròn nổi lên.
Gương mặt vừa mới khôi phục bình tĩnh giờ đây lại lần nữa lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có phần kinh sợ. Mà Triệu Yến Hoa chủ động mở miệng nói:
“Vương công công đừng sợ, ta không phải yêu ma quỷ quái gì đâu. Nếu thật sự là vậy, chỉ e khí tức chân long thiên tử của phụ hoàng ta đã sớm trấn áp ta từ lâu rồi.”
“Thế nhưng… Thế nhưng…”
Dường như biết rõ Vương Thừa Phúc đang định nói điều gì, Triệu Yến Hoa một lần nữa chủ động mở miệng:
“Tại sao biết những thứ này nhất định phải là yêu ma quỷ quái, chẳng lẽ không thể là khả năng nào khác sao, Vương công công?”
Nhưng tuy trước đây Triệu Yến Hoa từng cứu giúp Vương Thừa Phúc, thì chuyện báo ân này, một hai lần thôi cũng đủ, nếu cứ liên tục nhờ vả, ân tình ban đầu cũng dần biến chất. Vì vậy, nếu không phải thực sự cần thiết, Triệu Yến Hoa cũng sẽ không dễ dàng mở miệng cầu xin điều gì.
Hắn chậm rãi nói:
“Ta sống tại Vân Thủy Các đã ba năm, số người tới thăm hỏi có thể đếm trên đầu ngón tay. Thật không ngờ rằng Vương công công vẫn luôn âm thầm giúp đỡ ta. Ta biết bản thân mình chẳng còn cơ hội rời khỏi nơi này, nhưng Tiểu Toàn Tử đã tận tâm hầu hạ ta một thời gian dài, liệu có thể nhờ Vương công công hỗ trợ, giúp hắn đổi tới một chỗ làm tốt hơn được hay không?”
Thấy tình cảnh chủ tớ hai người này, Vương Thừa Phúc im lặng suy nghĩ hồi lâu mà chưa chịu lên tiếng. Cuối cùng, chính Triệu Yến Hoa là người chủ động phá vỡ bầu không khí căng thẳng:
“Tiểu Toàn Tử, ngươi ra ngoài trước đi. Ta có vài lời muốn nói riêng với Vương công công.”
Nghe lệnh, Trương Toàn lập tức lui ra ngoài. Trong sân lúc này chỉ còn lại Triệu Yến Hoa, Vương Thừa Phúc và cả Sở Dao Quang mà ông không thể nhìn thấy.
Vương Thừa Phúc bước thêm vài bước, tỉ mỉ quan sát một lượt khung cảnh đổ nát tại Vân Thủy Các. Nơi này hoàn toàn khác với lúc ông tới vào năm ngoái, bây giờ thậm chí còn tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Triệu Yến Hoa hiểu rõ trong lòng Vương Thừa Phúc đầy nghi vấn, nhưng hắn vốn cũng không có ý định giấu giếm, vừa mở miệng đã khiến Vương Thừa Phúc kinh ngạc không thôi:
“Vương công công, năm xưa ta từng cứu giúp ngươi, nay lúc ta gặp hoạn nạn, ngươi lại đưa than sưởi ấm, đủ thấy ngươi là một người lương thiện. Vì vậy ta cũng sẽ không giấu ngươi. Chắc hẳn ngươi cũng tự hiểu rõ, trong Nội quan giám của ngươi, hiện tại không ít người đang nhăm nhe muốn thay thế vị trí tổng quản thái giám của ngươi rồi đấy. Quý nhân mà ngươi vẫn dựa vào hiện nay lại có dấu hiệu bị thất sủng. Nếu ngươi không mau chóng chuẩn bị ứng phó, chỉ sợ sẽ sớm bị người ta kéo xuống mà thôi.”
“Điện hạ... Điện hạ... làm sao mà biết được những chuyện này?”
Còn Sở Dao Quang thì ngồi bên cạnh Triệu Yến Hoa, nhỏ giọng kể lại từng biểu cảm kinh ngạc trên mặt Vương Thừa Phúc lúc này cho hắn nghe.
Bởi vì phải may y phục cho Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang thường xuyên lui tới Châm công cục. Dù Lý ma ma vẫn chưa phát hiện mất đi vải vóc, nhưng Sở Dao Quang lại biết được nữ tú nương tên Lưu Nhã Ngọc kia vì không qua được cuộc thi thêu nên đã bị điều đến một cung nào đó làm cung nữ.
Vì vậy, Sở Dao Quang mới tình cờ bắt gặp một vài chuyện.
Nàng vốn chẳng hứng thú gì với việc dò xét chuyện riêng của người khác, suy cho cùng thử nghĩ xem, nếu bí mật của bản thân bị một kẻ vô hình chứng kiến toàn bộ, tâm tình chắc chắn sẽ chẳng dễ chịu gì. Nhưng lúc này nàng đã gặp phải, huống hồ Lưu Nhã Ngọc kia hình như cũng quá xui xẻo rồi, Sở Dao Quang liền nghĩ nên giúp một tay, bèn quay về đem chuyện này kể lại với Triệu Yến Hoa.
“Vương công công, ta không có ý gì khác, chỉ là muốn giúp ngươi mà thôi.”
Vương Thừa Phúc dẫu sao cũng đã lăn lộn trong hoàng cung nhiều năm, mặc dù lời nói vừa rồi của Triệu Yến Hoa khiến ông chấn động, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
“Điện hạ hôm nay nói những lời này, rốt cuộc là muốn thứ gì, không ngại nói thẳng ra đi.”
Triệu Yến Hoa rốt cuộc cũng cười, lúc này hắn cố tình tỏ vẻ cao thâm giơ tay lên, Vương Thừa Phúc lập tức nhìn thấy trong phòng bay ra một cái ấm trà nóng đang bốc hơi nghi ngút, ngay sau đó nắp chén trà đặt bên cạnh Triệu Yến Hoa cũng bay lên, nước trà nóng bỏng rót ra, lá trà ở đáy chén lập tức xoay tròn nổi lên.
Gương mặt vừa mới khôi phục bình tĩnh giờ đây lại lần nữa lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí còn có phần kinh sợ. Mà Triệu Yến Hoa chủ động mở miệng nói:
“Vương công công đừng sợ, ta không phải yêu ma quỷ quái gì đâu. Nếu thật sự là vậy, chỉ e khí tức chân long thiên tử của phụ hoàng ta đã sớm trấn áp ta từ lâu rồi.”
“Thế nhưng… Thế nhưng…”
Dường như biết rõ Vương Thừa Phúc đang định nói điều gì, Triệu Yến Hoa một lần nữa chủ động mở miệng:
“Tại sao biết những thứ này nhất định phải là yêu ma quỷ quái, chẳng lẽ không thể là khả năng nào khác sao, Vương công công?”
2
0
3 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
