TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 44
Chương 44

Nhưng mỗi lần ngẩng đầu lên, nhìn thấy Triệu Yến Hoa vẫn còn đang cố gắng nhổ cỏ, dùng gạch ngói xới đất, Sở Dao Quang lại tiếp tục nhẫn nại hơn nữa.

Nàng nghĩ đến thời tiết oi bức, Triệu Yến Hoa làm việc ngoài trời lâu như thế rất dễ bị say nắng, bèn hái một chiếc lá sen làm mũ che đầu cho hắn, rồi đun nước để hắn bổ sung nước kịp thời. Sau đó nàng tiếp tục may y phục, cho tới tận trưa, Triệu Yến Hoa rửa sạch tay rồi quay lại ngồi xuống bên cạnh nàng.

Sở Dao Quang ngẩng đầu lên nhìn thử, thấy hắn đã dọn sạch được một khoảng đất nhỏ, nàng vui vẻ đặt bộ y phục đang may xuống, rót nước đưa cho hắn: “Nước nguội bớt rồi, đệ mau uống một chút đi.”

Triệu Yến Hoa vừa nhận lấy cốc nước thì Trương Toàn đã tới trước cửa cung, nhẹ nhàng gõ cửa rồi mang hộp cơm bước vào Vân Thủy Các.

Nhìn thấy khoảng sân đã được dọn sạch, Trương Toàn ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường, đi tới bên cạnh Triệu Yến Hoa, dâng lên cơm trưa hôm nay.

“Điện hạ đang dọn dẹp sân sao?” Trương Toàn lên tiếng hỏi.

Triệu Yến Hoa uống một ngụm nước nhưng không trả lời câu hỏi của hắn.

“Ngươi còn chuyện gì khác nữa không?”

Trương Toàn nhớ đến việc vẫn chưa tiếp cận được vị Vương công công kia, nên nghe Triệu Yến Hoa hỏi như vậy, trong lòng liền sinh ra chột dạ.

“Cũng không có chuyện gì khác, chỉ là nếu Điện hạ muốn dọn dẹp sân viện thì cứ phân phó nô tài là được.”

Lý do Triệu Yến Hoa ngừng làm việc trước khi Trương Toàn tới, chính là không muốn để hắn phát hiện ra bên cạnh mình đã có một "vị thần tiên" giúp đỡ, mà bản thân vẫn còn phải tự làm những việc vặt vãnh như thế này. Điều đó chắc chắn sẽ khiến Trương Toàn sinh lòng nghi hoặc, cho dù hắn đã từng phát lời thề độc.

Bây giờ nghe được Trương Toàn nói như vậy, Triệu Yến Hoa tất nhiên rất vui lòng: “Tốt lắm, vậy ngươi đi dọn dẹp nốt phần còn lại của sân viện đi.”

Nói xong, Triệu Yến Hoa liền bắt đầu dùng bữa.

Trương Toàn đưa mắt nhìn quanh sân viện một lượt, nhưng cũng không hề tỏ vẻ bực tức hay xu nịnh, trái lại động tác vô cùng nhanh nhẹn, lập tức bắt tay vào dọn dẹp.

Có lẽ do thể lực khá tốt, động tác của Trương Toàn nhanh hơn hẳn so với Triệu Yến Hoa. Chỉ trong khoảng thời gian Triệu Yến Hoa dùng bữa, sân viện đã được hắn dọn sạch hơn hai phần ba, cuối cùng Triệu Yến Hoa mới lên tiếng bảo hắn ngừng tay.

“Được rồi, ngươi có thể lui xuống rồi!”

Trương Toàn lúc này mới đứng thẳng người dậy, mồ hôi đầm đìa đầy đầu, rồi đi tới dọn dẹp bát đũa trống không.

Sở Dao Quang khẽ đẩy Triệu Yến Hoa một cái: “Đệ mau đi lấy hai viên thuốc giải nhiệt đưa cho hắn, tránh để lát nữa hắn lại bị ngất xỉu.”

Triệu Yến Hoa có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nghe theo, bèn quay sang bảo Trương Toàn chờ một chút.

Trương Toàn ngạc nhiên, lát sau thấy Triệu Yến Hoa đưa thuốc tới, hắn không khỏi hơi bối rối.

“Ăn đi, thuốc giải nhiệt ấy mà.”

Lúc này Trương Toàn mới nói lời cảm ơn, ăn xong thuốc liền thu dọn hộp cơm rồi rời đi.

Nhìn dáng vẻ của Triệu Yến Hoa, Sở Dao Quang lên tiếng: “Bây giờ Trương Toàn cũng coi như đang làm việc cho đệ, đừng có nhỏ mọn như thế, chỉ là mấy viên thuốc thôi mà.”

Triệu Yến Hoa bĩu môi nói: “Nhưng đó là đồ tỷ tỷ cho ta.”

“Ta cũng chỉ lấy từ Thái y viện ra thôi, chỗ đó nhiều lắm, đệ tiếc làm gì chút xíu này chứ? Thôi được rồi, y phục cũng may gần xong rồi, đệ cũng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi dạo một chút, xem có thể kiếm được ít hạt giống về không.”

“Tỷ tỷ mau đi mau về nhé!”

Sở Dao Quang khoát tay: “Biết rồi mà!”

Có một số hoàng đế ở vài thời đại cũng thích tự mình trồng rau trong cung, nhưng không phải vị hoàng đế nào cũng như vậy. Chẳng rõ vị hoàng đế đương triều này có sở thích như thế hay không.

Sở Dao Quang trước tiên ghé tới Ngự Thiện phòng đi loanh quanh một vòng, cuối cùng xác nhận nơi này chẳng có hạt giống nào, cũng chẳng có nuôi gà con hay vịt con.

Nhưng nhớ tới việc Triệu Yến Hoa cần những thứ này để bồi bổ, nàng liền chọn lựa mấy cây rau còn nguyên gốc, rồi lại lén lấy một ít thịt gà đã bị chặt nhỏ, tìm thêm vài loại gia vị, sau đó kiếm một tờ giấy dầu gói kỹ lại, nhét vào vạt váy, lúc này mới nâng vạt váy lên quay trở về Vân Thủy Các.

Trong viện Vân Thủy Các chỉ còn lại khoảng một phần ba chưa được dọn dẹp, nhưng khi Sở Dao Quang không có mặt, Triệu Yến Hoa chẳng còn chút động lực nào nữa. Hắn cứ thỉnh thoảng lại nhìn ra phía cửa cung một cái, mãi cho tới khi cuối cùng cũng thấy bóng dáng Sở Dao Quang xuất hiện, hắn liền kích động chạy ra đón.

“Tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi.”

Sở Dao Quang mở rộng vạt váy, nói: “Hôm nay thu hoạch lớn đấy nhé. Lát nữa chúng ta sẽ đem rau này đi trồng, tối nay còn có thể hầm thịt cho đệ ăn nữa.”

Nghe nói có thịt để ăn, Triệu Yến Hoa không nhịn được mà nuốt nước miếng. Hắn đã ba năm rồi không được ăn thịt.

“Vậy để ta giúp tỷ.”

3

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.